Chương 24:

Hàn Thiên ôn nhu hôn lên cái trán Hàn Hàn, sau đó hôn lên đôi mắt run rẩy đóng chặt, sau nữa là cái mũi, đôi má, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mỏng khiêu gợi của Hàn Hàn, chậm rãi gặm cắn, làm cho đôi môi mỏng gặm đến phát sưng. Sau đó ngửa mặt lên, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn mượt mà của Hàn Hàn. Hai tay cũng linh hoạt hướng đến phía dưới thân, từng chút một cởi bỏ quần áo Hàn Hàn, ném xuống giường, cho đến khi còn lại quần áo trong. Hàn Thiên mê muội đánh giá thân thể trước mắt, làn da trắng không tì vết lại dưới ánh mắt nhìn nóng bỏng của Hàn Thiên chậm rãi nổi lên một tầng hồng nhạt, tình cảnh này lại để cho phần dưới bụng của Hàn Thiên không khỏi xiết chặt.

Nhìn xuống dưới bụng Hàn Hàn, cặp đùi trắng nõn bóng loáng, đôi chân nhỏ xinh múp míp trắng nõn đáng yêu cực kỳ, làm cho người ta nhịn không được muốn vuốt ve. Một giây sau, đem người trên giường ôm sát trong ngực, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn sâu, hô hấp quấn quýt si mê. Hai người khí tức vờn quanh, thân thể kề sát, đôi môi triền miên, lưỡi quấn quanh, giống như muốn đem đối phương dung nhập vào cơ thể của mình. Đầu lưỡi linh hoạt mà cắи ʍút̼ quả anh đào bên trái.

"Ân..." Hàn Hàn không thể nào khống chế được ý thức mà bắt đầu rêи ɾỉ. Cậu chưa bao giờ có cảm giác này, bị Hàn Thiên vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, tê dại xen lẫn tí ti kɧoáı ©ảʍ.

Hầu hạ hết bên trái, đương nhiên phải hầu hạ luôn bên phải, vì không thể trọng bên này mà nhẹ bên kia.

"Ba, ba, ba,...." Hai người đang trầm mê trong khoái lạc thì bị một tràn đập cửa làm bừng tỉnh.

"Lão đại, ta là Bạch Phong, thành phố C hiện tại có quân đội nhập trú rồi. Con phái người đến đàm phán với chúng ta." Liên tiếp nói nhiều lần, tiếng đập cửa ngày càng lớn.

Đang chuẩn bị đem người ăn hết, ngay tại thời khắc mấu chốt bị người khác đánh gãy, Hàn Thiên cả người tản ra khí tức lo lắng, trong mắt lửa giận tràn ngập nhưng lời nói ra lại an ổn bình tĩnh

"Ta đã biết, nói bọn hắn chờ, ta lập tức tới"

Chết tiệt, sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác đều tới ngay lúc này, đều ngay lúc nửa người dưới không chế nửa người trên, vậy mà....

Nhưng chuyện này liên quan đến sự tồn vong của căn cứ, nên anh không muốn đi cũng phải đi.

Trải qua một tràn tiếng đập cửa của Bạch Phong, đôi mắt Hàn Hàn vì tình mà lộ ra mê ly bây giờ đã có chút tỉnh táo rồi, đỏ mặt, đẩy Hàn Thiên

"Anh hai, đây không phải chuyện nhỏ, anh mau đi đi" – nói xong không khỏi trộm cười rộ lên.

"..." Hàn Thiên cuối đầu nhìn tiểu Hàn Thiên đang ngẩng cao đầu, lại nhìn đến người trước mặt đang cười trộm. Bỗng nhiên ôm sát cậu, tiểu Hàn Thiên vẫn đang ngẩng đầu chạm chạm vào cậu "Chết tiệt, em còn cười, xem anh hai bị như vậy em vui lắm ha, ân?"

"Không có, không có..." Cái kia của anh hai chạm chạm vào cậu, độ ấm kia đốt nóng toàn thân cậu, làm trên mặt cậu nóng rát.

"Đợi anh về, anh hảo hảo thu thập em" Bất đắc dĩ đùa giỡn một phen, Hàn Thiên chỉ có thể yên lặng đứng dậy nhanh chóng mặc lại quần áo. Nhìn xuống tiểu Hàn Thiên đang xung mãn, nhẹ nhàng nói

"Về sau mới hảo hảo đền bù tổn thất cho ngươi, nghe lời"

"Anh hai mau đi đi"

Nói xong, Hàn Hàn trốn vào ổ chăn cười cười, bộ dáng chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ của anh hai thật là đáng yêu.

Hàn Thiên cúi người, kéo chăn ra, đem người đang cười trộm hung hăng hôn một phen mới cam lòng rời đi. Bạch Phong chết tiệt, những ngày này chắc hắn đã quá rảnh rổi rồi, xem ra phải phân cho hắn thật nhiều nhiệm vụ mới được.

Đứng ở phòng khách, Bạch Phong hung hăng hắt hơi một cái, nỉ non nói

"Ai nhắc đến ta vậy?"

Mở cửa phòng, đi ra phòng khách, không ngoài ý muốn thấy Bạch Phong đang chờ đợi ở phòng khách

"Chuyện gì xảy ra?"

Hàn Thiên thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, một chút cũng không nhìn ra nội tâm tiểu nhân đang hung hăng mắng chửi Bạch Phong.

"Thành phố C có quân đội trú, phái người tới tìm chúng ta, xem bộ dáng là muốn chúng ta trả lại căn cứ"

Nắm thật chặt áo da thật dày trên người, Bạch Phong có cảm giác thật rõ ràng rằng phía sau lưng lạnh run cả người, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Hắn đã là dị năng giả kia mà, lại mặc nhiều quần áo như vậy, như thế nào có thể có cái cảm giác lạnh như thế này!?

"Người đâu? Bây giờ đang ở đâu?"

Đã sớm biết rằng chính phủ không dễ dàng buông tha cho cái trụ sở này rồi, chỉ là không nghĩ đến bọn người kia đến muộn hơn so với dự tính.

"Tại phòng khách, hiện giờ Du đang ở đó"

"Đi thôi"

Triệu Tuấn Trì được quân đội phái hắn làm đàm phán viên, cái này thấy được hắn là nhờ thực lực bản thân mà không phải dựa vào quan hệ thượng vị. Hắn bản thân là năng ngôn biện thiện(1), mà lại giỏi về tâm kế, có thể theo quân đội đi vào thành phố C thì cũng phần nhiều đánh giá được năng lực của hắn. Lần này, hắn có thể đi vào trụ sở để làm đàm phán viên cũng bởi vì hắn khua môi múa mép như lò xo, chết đều bị hắn nói thành sống. Dù sao bây giờ là tận thế, nếu như có thể, quân đội cũng không hi vọng dùng máu để chiếm lại căn cứ.

Nguyên bản, hắn sớm chuẩn bị tốt những gì cần nói. Chẳng qua là khi chứng kiến người của căn cứ, lòng hắn giờ nguội lạnh một nửa, hắn phát hiện người tới căn cứ này không phải là ai khác, đúng là một trong những mục đích bọn hắn đi ra ngoài lần này, là tìm được cháu ngoại của tư lệnh Thẩm Kiện Hùng – Hàn Thiên. Hơn nữa nhìn tình hình này, chủ nhân của căn cứ này vô cùng có khả năng là Hàn Thiên.

Bây giờ là tận thế, lời nói so với quân bộ thì có trọng lượng hơn, mà Hàn Thiên lại là cháu ngoại của Thẩm tổng tư lệnh, xem ra lần này bọn hắn không nên lấy lại căn cứ lại rồi.

"Hàn thiếu gia, ngài hảo! Ta là đàm phán viên Triệu Tuấn Trì"

Triệu Tuấn Trì đang đứng với Thủy Du, thấy người đi tới, thoáng cung kính nói.

"Ngươi hảo! Ta là chủ nhân của căn cứ, Hàn Thiên"

Đàm phán viên của thành phố C đối với anh cung kính như vậy, chẳng lẽ lại là thủ hạ của ông ngoại?

"Ta là thủ hạ của của Thẩm tư lệnh thuộc đoàn thứ tư, doanh thứ tư. Nguyên bản lần này tới là tìm cơ hội đàm phán với chủ nhân của căn cứ để thu hồi căn cứ, không nghĩ là ngài lại ở đây" Ngữ khí hơi cung kính, Triệu Tuấn Trì mở miệng giải thích nghi hoặc của Hàn Thiên.

"Ông ngoại như thế nào rồi? Thân thể có tốt không?" Ngồi trên ghế salon, Hàn Thiên mở miệng hỏi thăm. Tuy nhiên đã quyết định trước khi thực lực cường đại sẽ không trở về Biên Hòa, nhưng không có nghĩa là anh không muốn trở về, anh rất muốn trở về với ngoại công của anh. Khi còn bé, cha mẹ đi làm bận rộn, không có thời gian để quản anh, anh đều là ra đời sinh sống dưới sự che chở của ngoại công.

"Tư lệnh rất tốt, hơn nữa tư lệnh cũng đã thức tỉnh dị năng"

Đối với mục đích tới đây vì căn cứ, Triệu Tuấn Trì không ôm bất cứ hi vọng gì rồi.

"Nha... Ông ngoại là thức tỉnh dị năng gì?"

"Là hỏa hệ dị năng! Thiếu gia, Tư lệnh rất nhớ ngài. Lần này đến thành phố C, một nửa mục đích chính là tìm ngài."

Mặc dù biết Hàn Thiên sẽ không có khả năng cùng bọn hắn trở về nhưng Triệu Tuấn Trì vẫn ôm hi vọng nói ra. Về phần căn cứ, nếu như là cháu ngoại của Tư lệnh chiếm dụng cái trụ sở này, vậy thì không phải là không được.

"Tiện thể giúp ta nhắn lại với ông ngoại, nói ta ở đây rất tốt, nói người hãy giữ gìn sức khỏe, về sau... ta sẽ về Biên Hòa thăm người"

Anh sẽ mang Hàn Hàn đi theo. Nhưng là khi đó, anh sẽ mạnh hơn làm cho không ai có thể vượt qua anh được.

"Thiếu gia, Tư lệnh thật sự rất nhớ ngài. Hơn nữa, ở bên cạnh Tư lệnh cũng an toàn hơn nhiều so với ở đây"

Triệu Tuấn Trì chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ, tuy nhiên đây chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện mà thôi.

"Ta không đi đâu. Ngươi chỉ cần nói với ông ngoại hiện giờ ta rất tốt là được rồi. Về phần cái trụ sở này, nói cho ông ngoại, ta sử dụng, để ông không cần phải phái người đến nữa"

Không chút do dự cự tuyệt, dù cho ở Biên Hòa an toàn như thế nào, không có Hàn Hàn thì bất kỳ địa phương nào đối với anh mà nói đều không hề khác biệt.

"Được. Nếu đã như vậy thì ta sẽ báo lại cho Tư lệnh. Hàn thiếu gia, cáo từ"

Triệu Tuấn Trì chân trước mới ra khỏi phòng khách thì chân sau Hàn Hàn vào tới.

"Như thế nào rồi? Có chuyện gì xảy ra?"

"Không có gì. Quân đội ở thành phố C là thủ hạ của ông ngoại, hiện tại cái căn cứ này thuộc về chúng ta rồi, không gì phải sợ"

Ngáp một cái, tiện tay kéo một phát, Hàn Thiên kéo người vào trong ngực.

"Cái kia..." Ngồi trên đùi của anh hai, thần sắc Hàn Hàn không hiểu. Nếu là ông ngoại của anh hai, vậy nhất định là có ý muốn tìm anh hai trở về a!?

"Chớ suy nghĩ quá nhiều, những chỗ không có em thì anh đều không đi"

Không cần nghĩ cũng đã biết rõ người trong ngực suy nghĩ cái gì. Hàn Thiên ấn lấy bả vai của Hàn Hàn, nhìn vào đôi mắt cậu, nói liền một hơi.

"Ân!" Không có quá nhiều ngôn ngữ, Hàn Hàn nhẹ nhàng áp sát vào ngực anh hai. Một ngày nào đó, cậu sẽ cùng anh hai trở về đấy. Khi đó, cậu sẽ làm cho tất cả mọi người không phản đối cậu và anh hai nữa.

Triệu Tuấn Trì trở lại địa phương quân đội đóng quân. Vừa về đến, hắn đã đi đến phòng làm việc tạm thời của Thủ trưởng.

"Như thế nào rồi?" Phương Quân là đầu lĩnh của quân đội hỏi

"Báo cáo doanh trưởng, chủ nhân của trụ sở này là Hàn Thiên – cháu ngoại của Thẩm tư lệnh. Ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh doanh trưởng trách phạt" Nghe được câu hỏi của doanh trưởng, Triệu Tuấn Trì kính chào theo nghi thức quân đội đáp.

"Cháu ngoại của Thẩm tư lệnh? Đã như vậy thì quên đi! Nhưng như thế nào không đưa hắn về đây, chưa nói Tư lệnh đang tìm hắn sao?"

Tư lệnh rất yêu thương người cháu ngoại này. Căn cứ này đã là do người đó chiếm giữ, có lẽ Tư lệnh cũng đồng ý thôi.

"Có. Chỉ là Hàn thiếu gia nói hắn tạm thời sẽ không cùng chúng ta trở về. Cũng muốn chúng ta chuyển lời cho Tư lệnh, cái trụ sở này hắn chiếm dụng rồi, để cho Tư lệnh không cần phái người tới"

Giải quyết xong chính sự, Triệu Tuấn Trì lộ ra vẻ biếng nhác, lấy ly nước trên bàn nhấp một ngụm. Hiện tại tấn thế, hết nước, nước này không dễ dàng mới có được, không thể lãng phí.

"Đã vậy chúng ta chuẩn bị trở lại Biên Hòa"

Đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía phương xa, trên đường đất đều đầy thịt băm, thịt thối, mùi có thể ngửi được rất rõ ràng. Người còn sống ở thành phố C không nhiều lắm, mà tang thi lại là quá nhiều, bọn hắn không thể tiêu diệt được nhiều tang thi như vậy. Lần này mang người còn sống về Biên Hòa, vậy thành phố C thật sự biến thành một tòa không thành, chỉ có hoạt tử nhân. Hi vọng đến lúc đó không có người nào vô tình đi vào một nơi không thành.

"Thế nhưng mà doanh trưởng, chúng ta lần này đi là tìm công ty lương thực nhưng căn bản là còn chưa tìm được. Làm sao có thể trở về được!?"

Lần này bọn hắn ra ngoài, mục đích thứ nhất là tìm được cháu ngoại của Tư lệnh, còn thứ hai là tìm công ty lương thực bí mật bên trong thành phố C. Căn cứ vào tin tức Tư lệnh lấy được, bên trong công ty lương thực bí mật kia chứa lượng lương thực rất lớn.

"Hiện tại bên trong thành phố C khắp nơi đều là tang thi, chúng ta mà đi vào là đưa dê vào miệng cọp. Trở về cùng Tư lệnh thương lượng rồi ra quyết định sau"

"Vâng"

===♥♥♥===