Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thần

Chương 21:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Bạch Phong cùng Lăng Vân tỉnh lại đã qua một ngày, điều làm mọi người kinh hỉ đó chính là hai người đều thức tỉnh dị năng. Bạch Phong là thổ hệ dị năng, đúng lúc hiện tại bọn hắn đang thiếu dị năng giả, mà Lăng Vân thì lại thức tỉnh không gian dị năng. Chuyện này lại làm Hàn Hàn vui vẻ không thôi, hắn một mực cứ sợ không gian của hắn có một ngày sẽ biến mất, hiện tại Lăng Vân thức tỉnh dị năng không gian, hắn có thể đem một số vật tư đưa qua không gian của Lăng Vân. Như vậy, cho dù có một ngày không gian của hắn đột nhiên biến mất, bọn hắn sẽ không vì thiếu vật tư mà phiền não.

"Vân, không gian của ngươi rộng bao nhiêu?" Trong lời nói của Hàn Hàn lộ vẻ chờ mong.

"Ước chừng một sân bóng rổ" Tiến vào không gian nhìn một chút, Lăng Vân không xác định nói.

"Vậy coi như cũng được. Không nhỏ lắm." Nghĩ xong, Hàn Hàn nói "Vân, ngươi cùng ta đi xuống"

Đi theo Hàn Hàn xuống nhà kho dưới lòng đất, nhìn tựa như Hàn Hàn làm ảo thuật, nhà kho trống trải lập tức xuất hiện một đống vật tư. Kéo khóe miệng, Lăng Vân cứng ngắt xoay người nhìn Hàn Hàn

"Tiểu Hàn, cái này..." Chỉ đống đồ vật dưới đất, Lăng Vân nói.

"Ngươi đem những vật này đưa vào trong không gian. Về sau căn cứ sẽ có rất nhiều người, đem vật tư đưa vào trong không gian của ngươi sẽ tương đối dễ dàng"

Nhìn những đồ vật tràn ngập một kho, Hàn Hàn thỏa mãn gật đầu. Tuy nhiên những thứ này chỉ là mộ phần nhỏ trong không gian của hắn, nhưng không còn biện pháp nào khác, ai bảo không gian của Lăng Vân chứa không nổi nhiều thứ hơn nữa. Lăng Vân cứng ngắc gật đầu, ánh mắt lên án nhìn Hàn Hàn. Nhiều thứ như vậy, đưa vào trong không gian đến bao giờ. Cậu đang muốn nhân lúc căn cứ còn chưa đông người mà hảo hảo cùng Du nhà cậu bồi dưỡng tình cảm, chứ nếu không đến lúc căn cứ mở cửa, có nhiều người như vậy sẽ không còn thời gian nữa.

"Nhanh lên a, ta còn phải đi xem hạt giống như thế nào rồi" Không hề áy náy mà bỏ qua ánh mắt lên án của Lăng Vân, Hàn Hàn tâm tình thật tốt đi đến biệt thự.

Việc hắn muốn dùng đất trong không gian trộn với đất bị nhiễm virut để trồng rau dưa được đã mọi người ủng hộ mà bắt đầu thí nghiệm. May mắn chính là, hạt giống gieo xuống không bị lây virut biến thành màu đen hôi thối mà lại giống như những rau quả bình thường. Vụng trôm tưới lên đó nước lấy trong không gian đã pha loãng, Hàn Hàn nghĩ, làm như vậy, tỉ lệ chúng sống sót có lẽ sẽ cao hơn a!?

"Hàn Hàn, em đang làm gì đó?" Giọng nói Hàn Thiên đột nhiên vang lên làm Hàn Hàn nhảy dựng, trong mắt đầy ủy khuất mà nhìn Hàn Thiên.

"Đây là làm sao vậy?" Xoa bóp mặt Hàn Hàn, Hàn Thiên ôn nhu nói.

"Anh hai..." Vuốt ve bàn tay của Hàn Thiên đang xoa xoa trên mặt của mình, Hàn Hàn tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thiên. Đã nói là không được niết mặt hắn, mà vẫn niết.

"Được rồi được rồi, về sau anh thật sự sẽ không niết nữa, nghe lời Hàn Hàn..." Xấu hổ sờ lên mũi, Hàn Thiên nịnh nọt nói. Ai, Hàn Hàn như thế nào có thể cướp đoạt mất niềm vui thú của anh, chỉ tại mặt của Hàn Hàn nhà anh sờ lên có cảm giác thật thích, vừa trơn vừa mịn, thoải mái cực kỳ.

"Anh mỗi lần đều nói như vậy" Liếc Hàn Thiên, Hàn Hàn ngạo kiều quay đầu, bất quá khóe mắt vẫn liếc trộm Hàn Thiên.

"Hàn Hàn, tha thứ cho anh, là anh sai rồi" Nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy Hàn Hàn, Hàn Thiên thân mật kề sát tai Hàn Hàn mà nói.

Hàn Hàn có thể cảm nhận được hơi thở của anh hai, hơi thở ôn nhu phả bên tai Hàn Hàn, làm cho Hàn Hàn không tự chủ được mà đỏ mặt.

"Mặt của Hàn Hàn hồng hồng nhìn thật đáng yêu" Nhìn hai gò má của Hàn Hàn từ từ đỏ bừng, Hàn Thiên trêu đùa.

"Anh mới đáng yêu, cả nhà anh mới đáng yêu" Xoay người trừng mắt nhìn Hàn Thiên, Hàn Hàn hung dữ nói. Làm sao mà lại dùng từ đáng yêu để hình dung hắn, hắn là nam nhân không phải nữ nhân, đáng yêu rõ ràng không phải từ dành cho đàn ông.

"Cả nhà anh không phải là em sao!?" Nghe lời nói của Hàn Hàn, Hàn Thiên cười khẽ. Hàn Hàn của anh thật đúng là đáng yêu.

"..." Lập tức mặt Hàn Hàn nhăn lại một chỗ. Ô ô, hắn không phải tự thừa nhận mình đáng yêu, hắn mới không cần.

"Được rồi được rồi, Hàn Hàn, em chưa nói cho anh biết em đang làm gì đây?"

Khẽ cười một tiếng, Hàn Thiên làm bộ đứng đắn hỏi Hàn Hàn. Ai, không được để cho Hàn Hàn giận, bằng không thì buổi tối Hàn Hàn sẽ không cho anh ngủ trên giường vậy thì không xong rồi. Tuy không thể ăn chỉ có thể ôm nhưng như vậy tốt hơn ngủ một mình rất nhiều.

"Em đem nước trong không gian pha loãng, sau đó tưới lên hạt giống cùng chỗ đất này, như vậy tỉ lệ thành công có lẽ sẽ tăng a" Nghe được câu hỏi của Hàn Thiên, Hàn Hàn lập tức vứt bỏ ngượng ngùng mà hưng phấn đáp.

"Ân, chúng ta sẽ theo ý của Hàn Hàn mà hảo hảo phát triển"

Phải phát triển vì đây là chỗ dựa tương lai của bọn hắn. Chỉ cần có thể thành công trồng được lương thực, thì căn cứ sau khi mở cửa cũng sẽ không sợ chính phủ tới thu lại căn cứ. Vì nếu chính phủ thật sự thu lại căn cứ, bọn họ cũng có đủ lương thực để chống đỡ trong khi kiếm một căn cứ mới. Và vì đây là tận thế, lương thực có thể thu hút rất nhiều dị năng giả, có lương thực bọn họ cũng có thể có lực lượng đủ mạnh.

===♥♥♥===
« Chương TrướcChương Tiếp »