Chương 15:

Chậm rãi mở mắt, bên trên là một ánh mắt lắng nhìn Thủy Du

"Du, ngươi đã tỉnh..."

Thủy Du nương theo âm thanh nhìn thấy Lăng Vân ngồi kế bên. Thật không hiểu, hắn nhìn thấy trong mắt Vân nhìn hắn tràn ngập sự chờ mong. Từ khi biết rõ tin tức tận thế đến, hắn đã tỏ tình với Vân. Hắn vốn nghĩ rằng sẽ đem tình cảm này chôn sâu vào trong tâm, chỉ là, hắn khong muốn về sau tiếc nuối, không muốn đến một ngày mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến lúc đó tiếc hận mình chưa có bất kỳ cố gắng nào với phần tình cảm này. Sau khi thổ lộ, nghĩ không sai, Vân bắt đầu tránh né hắn, hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn rằng Vân không dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Chỉ là, hiện tại hắn có thể chờ mong sao?

"Ta bị làm sao?" Thủy Du kỳ quái hỏi, hắn nhớ rõ hắn không phải là đang cùng mọi người thương lượng sự tình sao? Như thế nào hiện tại lại nằm trên giường?

"Ngươi ngất xỉu" Hai mắt Lăng Vân đỏ lên nói. Cậu không biết cậu làm sao có thể chống đỡ được đến bây giờ. Vốn cậu cho là cậu không thích Du, chỉ xem Du là anh em tốt. Lần này Du hôn mê lại làm cho cậu hiểu rõ tình cảm của mình.

"Ngất xỉu? Làm sao lại như vậy?" Thủy Du bị lời nói của Lăng Vân dọa. Thân thể của hắn rất tốt, cũng không phải là không có rèn luyện, như thế nào vô duyên vô cớ ngất xỉu?

"Tiểu Hàn nói là do virut thâm nhập vào trong cơ thể của ngươi. Thật tốt ngươi có thể vượt qua, bằng không thì..." Nói đến đây, tâm Lăng Vân mãnh liệt co rút. Cậu không tưởng tượng đến nếu Du không vượt qua thì sẽ thế nào. Nguyên lai, bất tri bất giác, trong lòng cậu Du đã trở nên quan trọng như vậy.

"Không có việc gì, không có việc gì rồi. Ngươi xem, ta không phải đã tốt rồi sao!?" Bị lời nói của Lăng Vân làm giật mình, Thủy Du thấy vì mình hôn mê mà làm Lăng Vân lo lắng sợ hãi, liền nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu an ủi.

"Du, chúng ta ở cùng một chỗ a!" Lăng Vân dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói. Kỳ thật chỉ có mình cậu biết hiện tại chính mình có bao nhiêu khẩn trương. Tuy nhiên trước kia Du có hướng mình tỏ tình nhưng chính mình không xác nhận được tình cảm của chính mình mà tránh né Du như vậy có hay không làm Du bị tổn thương, nếu như Du không còn thích mình thì làm sao bây giờ?

"Tốt, ah, cái gì?" Ngữ khí Thủy Du không còn bình tĩnh mà kích động nhìn Lăng Vân đang dựa trong ngực mình, không xác định hỏi. Hắn sợ hãi chính mình nghe lầm, sợ hãi là Vân vẫn như trước tránh né hắn. Lăng Vân không có nói lại, chỉ nhẹ nhàng đem môi của mình dán lên cánh môi khêu gợi của Du.

"Vân, Du thế nào rồi? Ah... Thật có lỗi... Quấy rầy các ngươi rồi..." Bởi vì lo lắng cho tình trạng của Thủy Du, nên sáng sớm Hàn Hàn đi tới phòng của Thủy Du, nào biết đâu đã thấy được cảnh tượng không nên thấy. Đóng cửa lại, không để ý tới bên trong Lăng Vân đang xấu hổ, Hàn Hàn cười gian đi đến phòng của Hàn Thiên.

"Hàn Hàn, sao dậy sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa?" Hàn Thiên thấy Hàn Hàn đi vào phòng mình, nhìn thời gian hỏi.

"Không sao" Hàn Hàn leo lên giường của Hàn Thiên, trốn vào trong chăn, rúc vào trong ngực của Hàn Thiên "Anh hai, bọn họ còn yên phận không?" Bọn họ trong miệng Hàn Hàn đương nhiên là bọn người tối hôm qua đến chỗ này tránh tuyết

"Ân. Tối hôm qua cũng không có hành động gì" Kéo chăn, phủ lên người Hàn Hàn, hai người lẳng lặng ôm nhau

"Anh hai, tuyết lớn như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?" Hàn Thiên ở cạnh bên mình, Hàn Hàn tự nhiên không muốn suy nghĩ.

"Em đã quên, lần trước anh hai đưa những đồ vật cho em có cái gì không?" Sủng nịch xoa bóp mũi Hàn Hàn, Hàn Thiên sung sướиɠ nói. Anh biết rõ không phải Hàn Hàn nghĩ không ra, chỉ là vì có anh ở bên cạnh, Hàn Hàn nguyện ý tin tưởng anh, tín nhiệm anh.

"Ân? Có máy phát điện, máy tuốt lúa, trượt tuyết... Ân, trượt tuyết!" Hàn Hàn sùng bái nhìn Hàn Thiên, anh hai thật sự thông minh, ngay cả cái này cũng nghĩ ra. Chỉ là hắn không nghĩ được là, chính là ánh mắt sùng bái kia của hắn làm cho ngũ quan hắn càng thêm tinh xảo mỹ lệ, lại để cho dưới bụng anh hai hắn Hàn Thiên xiết chặt, còn kém một chút nữa là hắn bị anh hai hắn hóa thân thành sói ăn hết rồi.

"Ha ha..." Hàn Hàn ánh mắt sùng bái nhìn Hàn Thiên làm trong nội tâm anh cảm thấy thỏa mãn. Chỉ là trong lòng anh vẫn nghĩ thời điểm nào có thể đem Hàn Hàn nhà hắn ăn vào bụng đây, anh đã đợi lâu rồi. Nói xong, Hàn Thiên ôm lấy Hàn Hàn. Im lặng, không khí ấm áp chậm rãi giữa hai người chậm rãi thăng hoa.

Đến lúc ăn sáng, Hàn Hàn cùng Hàn Thiên rời khỏi phòng đến đại sảnh. Đối với anh cùng Hàn Hàn mà nói, loại thời tiết kiểu này không phải là không chịu được, có lẽ là vì có được dị năng, bọn hắn trên cơ bản không có cảm giác gì nhiều, Thủy Du hiện tại cũng vậy đi!?

Ở đại sảnh, đám người tối hôm qua đã tỉnh dậy

"Chào các ngươi, tối hôm qua cám ơn các ngươi đồng ý cho chúng tôi vào tránh tuyết" Bị mọi người không thèm để ý một đêm, nhã nhặn nam tử cùng với một đám người đi cùng hắn thấy Hàn Thiên và Hàn Hàn cùng đi ra liền đi tới cùng Hàn Thiên nói lời cảm tạ. Xem ra nam tử kia cũng biết, trong nhóm người này, Hàn Thiên cùng Hàn Hàn là người lãnh đạo "Ta là Lý Kiến Tại, còn ngươi?"

"Hàn Thiên! Các ngươi đối với tin tức bên ngoài có biết không?"

Lý Kiến Tại lắc đầu, bọn họ là lúc tận thế bắt đầu đã chạy ra rồi, bởi vì thiết bị thông tin không thể dùng, bọn họ tin tức gì cũng không biết. Từ hôm trước lúc chạng vạng tối, lời tiên đoán của người Maya về tận thế về sau, thế giới này không còn là nơi gã biết nữa rồi, khắp nơi đều là tang thi ăn thịt người. Những người bị lây nhiễm virut biến thành tang thi, khí lực trở nên rất lớn, đối với âm thanh cùng mùi dị thường linh mẫn, thật sự là muốn diệt hết nhân loại.

"Hàn Thiên huynh đệ, các ngươi chuẩn bị đi đâu?"

"Hiện tại khắp nơi đều là tang thi, còn có thể đi đâu, trước tìm chỗ vắng người tránh đỡ. Đến lúc đó đợi chính phủ cứu viện" Hàn Thiên mặt không biểu tình nói. Lý Kiến Tại này cũng không phải là người tốt, trong lúc cùng anh nói chuyện trong mắt ngẫu nhiên hiện lên tia âm tàng, nếu như không phải anh uống nước trong con suối kia, thị lực trở nên tốt hơn, thì có khả năng nhìn không thấy được.

"Ha ha, ta xem Hàn Thiên huynh đệ mang theo nhiều người như vậy hẳn là đã có chuẩn bị tốt, đúng không?" Lý Kiến Tại trong lúc nói vô ý hiện lên tia uy hϊếp.

"Vậy sao? Có chuẩn bị thì thế nào không chuẩn bị thì thế nào?" Hàn Thiên buồn cười hỏi, Lý Kiến Tại này muốn gì đây? Cướp bóc sao?

"Có chuẩn bị thì Hàn Thiên huynh đệ hãy lấy một chút ra chia cho chúng ta. Lúc dư dả tự nhiên sẽ trả lại cho Hàn Thiên huynh đệ"

Hàn Hàn đối với hành vi này vô cùng căm tức, nói dễ nghe là mượn, nói khó nghe là ăn cướp trắng trợn rồi còn gì? Còn nói chờ bọn họ dư dả? Nếu bọn hắn thực sự lấy ra, phỏng chừng một giây sau Lý Kiến Tại sẽ gϊếŧ sạch bọn họ. Hàn Thiên dùng ánh mắt như nhìn đồ gà mờ mà nhìn Lý Kiến Tại, đây là tận thế, gã nói vậy không phải là xem thường, khi dễ bọn hắn hay sao!? Cũng không trách Lý Kiến Tại có suy nghĩ này, đám người bọn Hàn Hàn thoạt nhìn già yếu đều có, muốn từ trên người bọn hắn lấy một ít đồ không phải dễ dàng sao. Về phần muốn anh nói là có chuẩn bị? Đợi đến kiếp sau đi! Từ trong phòng đi ra, Bạch Phong nghe được câu nói của Lý Kiến Tại liền không nói hai lời từ trong ngực móc một khẩu súng ra chỉ vào đầu Lý Kiến Tại

"Cướp bóc chúng ta? Có cửa à!?" Đối với hành động này của Bạch Phong, đồng tử Lý Kiến Tại co rút lại, hiển nhiên gã tưởng rằng đám người này toàn già yếu nên có thể dễ dàng cướp đoạt ai ngờ rằng lại tiền mất tật mang.

"Được rồi, mọi người đem dây thừng trói bọn họ lại nhốt ở một căn phòng" Hàn Hàn lãnh khốc nói, tang thi chung quanh đã bị bọn hắn giải quyết hết rồi, hắn sẽ nói bọn họ không trói chặt đám người đó, chỉ là xem bọn người đó có thể chống đỡ được bao lâu.

Đợi đến lúc đem đám người Lý Kiến Tại xử lý xong, Hàn Hàn lấy đồ ăn ra để mọi người ăn no nê, chuẩn bị một lát nữa lên đường đến thành phố C. Một khi nhắc đến thành phố C, lòng hắn lại càng bất an, tuy ở đời trước trụ sở dưới lòng đất ở thành phố C sau khi tận thế xảy ra mới được biết tới nhưng gần đây đã xảy ra nhiều sự tình rất khác so với đời trước, hắn không xác định được trụ sở đó có còn vô chủ nữa hay không. Chỉ có thực nhanh đi trụ sở ở thành phố C đem căn cứ nắm ở trong tay hắn mới có thể yên tâm.

Tuyết là thuần khiết đấy, xinh đẹp đấy, nhưng trận tuyết này làm sinh hoạt của nhân loại càng thêm khó. Bao nhiêu người đang trong giấc mộng bởi vì nhiệt độ đột ngột hạ thấp lạnh như băng mà chết, bao nhiêu người đang chiến đấu cùng tang thi để giành lấy sự sống mà lại chết ở thời tiết lạnh như băng này?

Đợi mọi người ăn xong, thu dọn tốt tất cả mọi thứ, Hàn Hàn từ trong không gian lấy ra xe trượt tuyết mà Hàn Thiên đã chuẩn bị. Bạch Phong ngơ ngác nhìn xe trượt tuyết trên mặt đất, không nghĩ tới tiểu Hàn chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ như vậy, ngay cả xe trượt tuyết cũng chuẩn bị. Vừa rồi mọi người còn đang nghĩ tuyết lớn như vậy làm sao mà đi, kết quả hiện tại tiểu Hàn cho bọn hắn một cái kinh hỉ.

Đợi mọi người đều chuẩn bị tốt, mở cửa, một luồng khí lạnh lập tức đập vào mặt, nhưng thật may mọi người đều đã mặc quần áo bảo hộ đầy đủ, trong nội tâm cũng đã có chuẩn bị, bằng không thì với thời tiết lạnh như vậy có thể kiên trì hay không cũng không biết được chứ đừng nói chi là lái xe đi.

"Tiểu Hàn, chúng ta chuẩn bị xong hết rồi"

"Ân, vậy thì đi thôi. Du hiện tại đã có dị năng thì đi ở phía trước, Lăng Vân theo ở phía sau, Bạch bá phụ cùng Lăng bá mẫu ở giữa, ta cùng anh hai ở cuối cùng. Mọi người nhớ rõ là theo sát nhau." An bài tốt vị trí, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Xuất phát!

Về phần mọi người có thể trượt tuyết hay không? Việc đó không cần Hàn Hàn phải lo lắng. Anh hai đã mua xe trượt tuyết như vậy thì anh hai cũng đã cân nhắc đến điều này, như vậy thì không cần phải lo. Đáng nhắc tới chính là, Thủy Du đã thức tỉnh băng hệ dị năng, ở đây toàn băng sơn tuyết địa càng không sợ rét lạnh, đúng là như cá gặp nước. Hiện tại bọn hắn, tính luôn Thủy Du đã có bốn người thức tỉnh dị năng rồi, chỉ còn hai người Lăng Vân cùng Bạch Phong. Hàn Hàn nhớ rõ ở kiếp trước, Bạch Phong là lúc cùng tang thi chiến đấu, lúc gần như chỉ còn hơi thở cuối cùng mới kí©h thí©ɧ tinh thần tăng vọt lúc đó mới thức tỉnh dị năng. Mà Lăng Vân, trước khi hắn rời khỏi đội ngũ kia, Lăng Vân còn là một người bình thường, chỉ là cậu có Thủy Du bảo hộ, lại dám cùng tang thi chiến đấu cho nên mới có thể sống sót. Nhưng không sao bây giờ đã có nước suối, nếu như Lăng Vân không có thức tỉnh dị năng thì hắn sẽ giúp.

"Lão đại, đã có cái đồ chơi này, chúng ta rất nhanh sẽ đến được thành phố C!?" Cưỡi xe trượt tuyết, Bạch Phong đắc ý hướng về phía Hàn Thiên nói. Tiểu Hàn thật sự chu đáo, có tiểu Hàn cuộc sống của bọn hắn thật sự quá hoàn mỹ rồi.

"Ân. Mau chóng tới thành phố C, đến trụ sở dưới lòng đất. Lấy hết tốc độ tiến về phía trước" Hàn Thiên vừa dứt lời, mọi người đều gấp rút chạy đến thành phố C.

===♥♥♥===