Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thần

Chương 10:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Cường bởi vì tinh thần lực chưa đủ nên lộ ra vẻ yếu ớt nhưng cũng nhờ dị năng cảm giác đó mà bọn hắn hữu kinh vô hiểm mà đến được biệt thự của Hàn Thiên, y thích yên tĩnh nên xây biệt thự ở giữa sườn núi. Tận thế mới bắt đầu xảy ra, động thực vật còn chưa biến dị thì biệt thự là nơi để ẩn nấp rất tốt. Chỉ tiếc qua không lâu, động thực vật rủ nhau cùng biến dị, ở lại biệt thự vậy khác gì đưa dê vào miệng cọp. Huống hồ ở kiếp trước, anh hai vì cứu mình, từ biệt thự chạy tới nội thành, chờ đến lúc bọn họ trở về biệt thự thì chỗ đó đã bị một đám người hung ác chiếm giữ. Thêm nữa lúc đó hắn sợ chết, không chịu để anh hai cùng mọi người chiến đấu, sợ sẽ nguy hiểm cho chính mình, anh hai chỉ có thể bất đắc dĩ đem tặng biệt thự cho đám người kia. Nếu lúc trước mình không ngăn cản anh hai, có lẽ anh hai sẽ không chết sớm như vậy lại chết thê thảm như vậy. Từ xa nhìn lại, giữa một rừng cây xanh biếc là một ngôi biệt thự hoa lệ thật đặc biệt, phong cảnh ưu mỹ động lòng người chỉ là không lâu sau những cảnh sắc này đều bị hủy hoại trong chớp mắt.

Xuống xe, ngay cả chìa khóa cũng không lấy ra, Hàn Hàn nhanh chóng xuống xe, hướng biệt thự mà chạy. Hắn muốn thật nhanh nhìn thấy anh hai, về phần cái xe, cái xe rởm này ai mà thèm

"Anh hai..."

Nhanh chóng chạy đến chỗ anh hai, lại thấy trước biệt thự có hai đám người đang giằng co. Trong đó, một bên chính là anh hai hắn Hàn Thiên, còn bên kia nếu hắn không nhớ sai thì đó đám người chiếm cứ biệt thự của anh hai ở kiếp trước.

"Hàn Hàn, em rốt cuộc đã tới, có bị thương ở đâu không?" Hàn Thiên đang đàm phán, bỗng thấy Hàn Hàn một thân phong trần mệt mỏi chạy đến. Anh liền không để ý lúc này tình hình đang khẩn cấp, vội vàng bắt lấy Hàn Hàn, từ đầu đến cuối kiểm tra thật tỉ mỉ.

"Anh hai, em không sao" Hàn Hàn mĩm cười nhìn Hàn Thiên vì mình mà lo lắng. Trong nháy mắt đó trông thấy anh hai, tâm tình đang bất an của hắn đã nhanh chóng bình ổn lại.

"Em hù chết anh rồi. Nguy hiểm như vậy mà em lại không cho anh đến đón em." Ôm chặt Hàn Hàn, Hàn Thiên bất mãn nói.

Vừa mới xuất hiện tang thi, anh muốn đến đón Hàn Hàn nhưng Hàn Hàn lại không cho anh rời khỏi biệt thự. Thật tốt, hiện tại Hàn Hàn vẫn hoàn hảo đứng ở trước mặt anh.

"Anh hai, anh nhìn xem, em bây giờ không phải rất tốt đó sao?" Hàn Hàn vươn hai tay ra ôm lấy mặt Hàn Thiên. Những ngón tay trắng nõn thon dài vuốt ve gương mặt Hàn Thiên, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

"Sau này không cho phép em rời khỏi anh" Hàn Thiên sủng nịch mà điểm điểm vào mũi Hàn Hàn.

"Lão đại..." Bạch Phong bất đắc dĩ mà nhìn hai người đang ôm nhau.

OMG! Hàn Hàn cùng lão đại thân thân mật mật cũng không nhìn hoàn cảnh hiện tại, hiện tại tình thế thật nguy cấp a.

"Anh hai, xảy ra chuyện gì?" Rời khỏi vòng tay ấm áp của Hàn Thiên, Hàn Hàn ngửa đầu hỏi. Tuy nói hắn có thể biết được điều gì đang xảy ra nhưng vẫn hỏi để tránh bị nghi ngờ.

"Bọn họ muốn cướp biệt thự"

Nắm tay Hàn Hàn, Hàn Thiên lời ít mà ý nhiều đánh thẳng vào trọng tâm. Vốn nghĩ đến đi ra ngoài biệt thự để tiếp ứng cho Hàn Hàn, nào biết được lại thấy đám người kia muốn đánh lén bọn họ, nếu không phải lúc nãy anh vừa vặn đi ra vậy thì âm mưu của đám người kia đã thực hiện được rồi. Nếu anh không đoán sai, thì đám người kia hẳn là phạm nhân vừa mới trốn ngục, trên người bọn họ còn mặc áo tù nhân. Xem ra tận thế đến, an ninh trật tự trở nên có cũng được mà không có cũng không sao rồi, thành phố G thật sự loạn rồi.

"Giao biệt thự cùng với đồ ăn, chúng ta sẽ cho các ngươi đi. Nếu không thì đừng trách thương của ông đây không có mắt"

Cầm đầu là một đại hán đầu trọc, dáng người khôi ngô, mặc áo tù nhân, tay cầm thương chỉ vào Hàn Thiên. Đầu trọc là tội phạm gϊếŧ người, trước khi vào ngục giam là một tên côn đồ và còn có vợ, hắn gϊếŧ người vứt xác, bị phát hiện sau đó còn đánh lén cảnh sát nên bị phán tử hình, nguyên bản là hai ngày nữa là chấp hành án tử hình chỉ là tận thế đã đến. Giám ngục phần lớn biến thành tang thi, lão đầu trọc thấy đây là cơ hội, đoạt lấy súng ngắn, mang theo một đám đàn em trốn khỏi ngục giam. Mới đầu còn có giám ngục chưa biến thành tang thi đuổi theo bọn họ, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, bọn họ đều đem giám ngục gϊếŧ chết. Sau đó chạy đến rừng cây này, còn đang nghĩ đến không có đồ ăn thì làm sao bây giờ, không nghĩ tại giữa sườn núi này lại có người xây biệt thự, thật là trời giúp bọn họ. Xem bọn người Hàn Thiên lớn lên trắng trắng mềm mềm, nhất định là một đám quý công tử sống an nhàn sung sướиɠ, chỉ cần dọa một cái, bọn hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn đầu hàng. Đến lúc đó biệt thự chính là của bọn họ rồi, về phần hắn nói sẽ thả bọn người Hàn Thiên? Giỡn sao, hắn đã bao giờ giữ lời hứa, đó không phải là cách làm của hắn.

"Anh hai, anh đã thức tỉnh dị năng sao?" Bỏ qua lời lão đầu trọc nói, Hàn Hàn ngẩng đầu lên hỏi Hàn Thiên

"Còn chưa có..." Hàn Thiên sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra lo lắng trong lòng anh. Hàn Hàn đã có dị năng, vì cái gì đến giờ anh không có cảm giác nào. Hàn Hàn nói muốn đến thành phố C, nếu không có dị năng thì anh làm sao có thể bảo hộ Hàn Hàn đây?

"Anh hai, đợi một lát nữa em sẽ có cách làm anh thức tỉnh dị năng"

Hàn Hàn cười tủm tỉm nhìn Hàn Thiên. Thật ra hắn muốn đợi anh hai thức tỉnh dị năng mới cho anh hai uống nước của con suối trong không gian. Nhưng anh hai đến bây giờ còn chưa thức tỉnh dị năng, chỉ có thể dùng nước này giúp anh hai thôi. Chỉ là ở kiếp trước, lúc này đây anh hai sớm đã xuất hiện dị năng. Vì cái gì ở kiếp này, anh hai còn chưa có xuất hiện dị năng? Chẳng lẽ vì hắn trọng sinh mà lịch sử có sự thay đổi?

"Anh biết là Hàn Hàn thông minh nhất mà" Hàn Thiên vuốt tóc Hàn Hàn, trong nội tâm tràn đầy ngọt ngào

"Chết tiệt! Các ngươi muốn chết đúng không? Dám bỏ qua lời nói của ông đây"

Thái độ không coi ai ra gì của hai người chọc giận lão đầu trọc. Ở trước mặt hắn đây còn dám tình chàng ý thϊếp, xem ra không cho bọn người đó một chút giáo huấn sẽ không nghe lời

"Ta cùng anh hai của ta nói chuyện. Khi nào mới đến phiên ngươi chen vào"

Hàn Hàn lãnh khốc nhìn lão đầu trọc. Ánh mắt đó không giống với ánh mắt khi nhìn Hàn Thiên, lúc này Hàn Hàn như là La sát đến từ địa ngục, tràn ngập sát ý. Đời trước dám cướp biệt thự của anh hai, đời này còn dám tới một lần nữa, bọn họ muốn chết vậy hắn sẽ thành toàn.

"Hàn Hàn..."

Nhạy cảm phát hiện được Hàn Hàn tỏa ra sát khí, Hàn Thiên kinh ngạc lầm bầm. Hàn Hàn làm sao mà người đầy sát khí, anh đã từng huấn luyện tại nơi huấn luyện bộ đội của ông ngoại nên anh đương nhiên hiểu rõ sát khí kia người bình thường làm sao có được, đó là khi cầm thương thật đao thật lên chiến trường gϊếŧ người mới có thể có được sát khí như thế. Vậy tại sao Hàn Hàn có thể có được sát khí mãnh liệt như vậy!?

"Anh hai..." Nghe được tiếng Hàn Thiên, sát khí quanh thân Hàn Hàn chậm rãi biến mất. Hiện tại anh hai còn ở bên cạnh hắn, mà hắn không còn là Hàn Hàn hễ một chút là chà đạp anh hai như trước kia nữa.

"Hàn Hàn nghe lời, giao cho anh hai" Không hỏi tại sao Hàn Hàn lại có thể phát ra sát khí này, Hàn Thiên chỉ vỗ vỗ bả vai Hàn Hàn, im lặng an ủi.

"Ân!"

Gật gật đầu, Hàn Hàn đứng sau lưng Hàn Thiên. Chỉ là hắn một tay nắm lấy tay Hàn Thiên, tay còn lại chuẩn bị bất cứ khi nào cũng có thể xuất ra dị năng. Chỉ cần bọn đầu trọc làm bị thương anh hai, hắn sẽ nhất định không tha.

"Nếu như bây giờ các ngươi đi ra ngoài, chúng ta có thể cho các ngươi con đường sống" Sủng nịch mà hướng Hàn Hàn cười, Hàn Thiên quay đầu nói với lão đầu trọc, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình.

"Ha ha, các anh em, các ngươi nghe một chút, bọn hắn vậy mà còn nói buông tha cho chúng ta..." Nghe được lời Hàn Thiên, bọn người của lão đầu trọc sửng sốt một chút sau đó cười to. Theo bọn họ nghĩ, nếu bọn họ là đám người của Hàn Thiên thì có lẽ sẽ lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng mới đúng.

"Đại ca, bọn hắn có phải bị ngươi dọa sợ rồi không?" Ở phía sau lão đầu trọc là một nam tử dáng người hèn mọn bỉ ổi, nịnh nọt ton hót mà hướng lão đầu trọc nói.

"Ha ha, ngươi nói không sai. Các ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt có đúng hay không, còn không ngoan ngoãn giao biệt thự ra đây thì đừng trách ông đây tay không đoạt người" Lão đầu trọc hoàn toàn không đem Hàn Thiên đặt trong mắt, cầm thương trong tay, giống như nhị ngũ bát vạn(*) mà nói với Hàn Thiên. Trong nhận thức của lão, bọn người Hàn Thiên đã sớm bị dọa sợ, trấn định hiện tại chẳng qua là giả vờ.

"Vậy sao?" Hàn Thiên cư nhiên đối với lời nói này không giận, ngược lại mặt mỉm cười "Bạch Phong, không phải ngươi luôn muốn thử chính mình có tiến bộ hay không sao? Vậy thì giao cho ngươi"

Lập tức thấy Bạch Phong bước lên, hưng phấn vũ vũ động động hai tay

"Lão đại, ngươi quá xem thường ta rồi"

Lão đầu trọc kinh ngạc, nhìn hai tay Bạch Phong không có vũ khí liền cười ra tiếng, cười đến khi bụng phát đau mới ngừng lại, lập tức phẫn nộ nói

"Các ngươi muốn chết ta sẽ thành toàn cho các ngươi, ta sẽ hão hão giáo huấn..."

Nhìn Bạch Phong, còn chưa nói hết đã thấy mấy cây súng sau lưng đột ngột biến mất. Lão đầu trọc khóc không ra nước mắt, hắn làm sao lại xui xẻo như vậy, lại đánh trúng thiết bản rồi. Vốn cho là gặp được bọn kiến muốn làm gì cũng được, lại không nghĩ tới lại đυ.ng phải nguyên một đàn voi.

Kết quả không cần nói cũng biết, trong tay bọn tội phạm kia không còn vũ khí dễ dàng bọ Bạch Phong đánh bại. Trên mặt đất, một đống tội phạm nằm không thể động đậy, Bạch Phong một bên mỉm cười đi về phía lão đàu trọc một bên búng tay chong chóc. Nhìn thấy Bạch Phong chậm rãi đi về phía mình, lão đầu trọc bị dọa đến hai chân phát run, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nghĩ thầm, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, còn rừng sau này không sợ không có củi đốt. Mãnh liệt đứng lên, quay người chạy trốn. Tốc độ kia, có thể tham gia Thế vận hội Olympic rồi.

Kinh ngạc nhìn lão đầu trọc chạy trốn, Bạch Phong khóe miệng co quắp. Thấy lão đầu trọc kích động như vậy, còn tưởng có thể đánh một trận, không nghĩ tới... Bạch Phong muốn đuổi theo

"Bạch Phong đường đuổi theo. Ta có chuyện muốn nói với các ngươi" Hàn Hàn gọi Bạch Phong lại. Hiện tại, bọn hắn muốn chạy tới trụ sở dưới lòng đất ở thành phố C, những việc không quan trọng có thể bỏ qua không cần truy cứu

"Chết tiệt! Xem như ngươi tốt số" Chửi bới một tiếng, Bạch Phong mang tâm tình phiền muộn trở về.

===♥♥♥===
« Chương TrướcChương Tiếp »