- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Xuyên Không
- Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu
- Chương 37
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu
Chương 37
Chương 37
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky3f0ccfd9036fcbebe02e773d45b0018e78b472b5b61a-e7ElbT_fw658
“Ngươi làm thế nào lại nhìn thấu thân phận của ta?”
Ngao tạng sau khi thăng cấp hình thể lại rút nhỏ vài phần, nhưng cũng không ai dám khinh thường.
Cả người nó được một ngọn Hỏa diễm màu đen bao bọc, người khác nhìn qua, không có ai hoài nghi sức chiến đấu của một con Ngao tạng biến dị cao chừng năm sáu mét.
Con Ngao tạng biến dị này thoạt nhìn lại không giống chó, bây giờ tiến hóa cấp sáu lại càng thêm không giống một con chó.
Bộ dáng uy phong kia, nói nó là báo đen cũng không ai hoài nghi.
Bất quá chó vẫn là chó a, sự thật không thể thay đổi!
Mộ Lê Thần không nói gì, chỉ nhìn đại gia hỏa vừa rồi còn khí phách hiên ngang hiện tại vọt tới bên cạnh hắn vẫy đuôi nịnh nọt.
Sau đó đợi cho ngọn Hắc hỏa diễm xung quanh nó biến mất, hắn mới leo lên lưng nó đi.
Chỉ số thông minh của thú biến dị cấp sáu đã khá cao.
Đợi Mộ Lê Thần ổn định xong tư thế, Ngao tạng biến dị mang tên Tiểu Hắc kia đắc ý vẫy vẫy đuôi ‘Ngao ô’ một tiếng liền nhanh nhẹn phóng đi trong rừng, hướng thôn trang nơi đàn tang thi của Mộ Lê Thần đang dừng chân mà chạy.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Vừa bước vào thôn trang đám tang thi tiến hóa tụ tập kia, Mộ Lê Thần liền cảm giác có chỗ không thích hợp.
Quá an tĩnh.
Chỉ số thông minh của đàn tang thi tiến hóa của hắn so với tang thi thông thường có cao hơn, dưới khống chế của hắn cũng có thể xem như một đội quân của quân đội có huấn luyện.
Nhưng ra khỏi kiểm soát của hắn, bọn nó cũng chỉ dựa vào bản năng vừa gào rống vừa lang thang đi tìm người sống.
Vậy mà, cái thôn trang này vốn chứa mấy ngàn cái tang thi thế nhưng một chút âm thanh đều không có.
Mộ Lê Thần nhíu mày, tinh thần lực giống như lưới đánh cá bung ra bao trùm lên tất thảy.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện nơi đàn tang thi đang ở.
Bọn nó tụ tập phía sau thôn trang, ngay dưới chân núi.
Nhưng kỳ quái là, đàn tang thi thế mà giống như những đứa nhỏ ngoan dễ bảo, cứ đứng ở đó như thể có một tang thi hoàng khác khống chế vậy.
Chẳng lẽ còn có một tang thi cấp cao mang Tinh thần hệ dị năng khác khống chế chúng nó?
Mộ Lê Thần tiếp tục tra xét lên ngọn núi, kết quả thực khiến hắn giật mình.
Tinh thần lực của hắn chỉ có thể tra xét đến giữa sườn núi, nhưng trong phạm vi của hắn, trừ đàn tang thi dưới chân núi, trên núi thế mà lại có bốn người.
Trong bốn người này có ba dị năng giả, khí tức của sinh mệnh lớn như vậy, nên đàn tang thi đều bị hấp dẫn qua đó.
Đàn tang thi vì cái gì bị người sống hấp dẫn đến chân núi nhưng ngược lại ngoan ngoãn đứng ở đó không lên núi?
Mộ Lê Thần trong lòng nghi hoặc, nghĩ mãi không ra, hắn quyết định đi qua xem.
Lại hạ lệnh cho Tiểu Hắc đứng chờ ở chỗ này.
Rồi khai triển toàn bộ tốc độ chạy đến nơi đàn tang thi đứng.
Sở dĩ hắn không sử dụng Thuấn di là vì hắn phát hiện trong ba dị năng giả có một người mang Tinh thần hệ dị năng, hơn nữa đẳng cấp không thấp, đã là dị năng giả cấp ba.
Nếu hắn thuấn di đến, không gian dao động, nói không chừng sẽ bị Tinh thần hệ dị năng giả kia phát hiện.
.
Đối với khí tức của Mộ Lê Thần, đàn tang thi luôn thuận theo tự nhiên mà bị uy hϊếp, bởi vì hắn là tang thi hoàng.
Đây vốn là bản chất, không thể dùng thực lực bù lại.
Cho dù Mộ Lê Thần tay có trói gà không chặt, đàn tang thi cũng vô pháp kháng cự uy hϊếp của hắn.
Tinh thần lực của hắn cường đại, thế nên hành vi khống chế tang thi kia cũng chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nên lúc Mộ Lê Thần vừa xuất hiện, đàn tang thi đều lần lượt hướng về phía hắn,
Đến trước mặt bọn chúng, Mộ Lê Thần mới hiểu được vài phần.
Nguyên nhân tang thi an phận đứng ở đây, dĩ nhiên là do cái dị năng giả hệ Tinh thần kia trấn an.
Tuy rằng chỉ là trấn an, không phải khống chế, nhưng cũng rất mạnh.
Chỉ có một tay, mà đàn tang thi không thể tự nhiên đi lại.
Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực âm thầm lần theo tinh thần lực mà dị năng giả kia để lại, liền tìm ra vị trí của bọn họ.
Hắn đem tinh thần lực xâm nhập vào đầu cái dị năng giả hệ Tinh thần cấp ba kia.
Mộ Lê Thần giải tán đàn tang thi rồi mới đem tinh thần lực của mình hóa thành một thanh kiếm, hung hăng chém đứt Tinh thần của dị năng giả cấp ba đó.
.
“A–”
Bốn người đang trốn trong một sơn động trên sườn núi nào đó, một thanh niên diện mạo thanh tú mặc đạo bào (áo choàng) đột nhiên ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, biểu tình đau đớn vặn vẹo, mồ hôi theo trán trượt xuống.
Mặt khác, còn có một người nam và hai nữ nhân đại kinh thất sắc, nhìn thấy bộ dáng thống khổ của hắn, không dám động đến sợ khiến hắn càng đau hơn.
“Mục Nhiên, làm sao vậy?”.
Một nữ nhân tóc vàng gợn sóng gợi cảm, nôn nóng hỏi.
Nam nhân còn lại khá vạm vỡ, coi như bình tĩnh, bất quá, vẻ mặt hắn cũng rất ngưng trọng: “Hẳn là bị tinh thần lực phản phệ.”
Thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi: “Anh hai, vậy phải làm sao? Có thể cứu chữa không?”
Nam nhân vạm vỡ lắc lắc đầu, thở dài: “Không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào bản thân tự chống đỡ.”
Một lần định khống chế mấy ngàn con tang thi tiến hóa, thật sự quá mức mạo hiểm, phản phệ cũng đúng.
Nhóm người này nghĩ rằng dị năng giả hệ Tinh thần lực cấp ba kia vì một lần trấn an mấy ngàn con tang thi tiến hóa mà dẫn đến bị phản phệ, hoàn toàn không nghĩ rằng có một con tang thi hoàng đang nhìn chằm chằm vào mình.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần yên lặng đi đến trước cửa sơn động, ánh mắt âm lãnh tối đen như mực nhìn chằm chằm bốn người nọ còn chưa nhận ra sự tình.
Trong mắt ùa lên một cỗ màu sắc đỏ như máu, nhưng lại nhanh chóng rút đi, khôi phục lại bộ dáng của một nhân loại tầm thường.
Mục Nhiên dù sao cũng là dị năng giả cấp ba, hơn nữa Mộ Lê Thần chỉ đem tinh thần lực hắn kết nối với đàn tang thi cắt đứt, chứ không phải trực tiếp tiến vào Thức Hải phá hư hoàn toàn tinh thần lực của hắn.
Cho nên hiện tại hắn chỉ cần chịu đựng đợi cơn đau kịch liệt này qua đi, dị năng hao tổn một ít mà thôi, không đến mức mất mạng hoặc bị phế cho thành một kẻ đầu óc ngu si.
Hòa hoãn lại một ít, Mục Nhiên thở hổn hển, khoác tay với những người khác ý bảo mình không có việc gì.
Nhưng mà ngay lúc hắn ngẩng đầu, liền thấy Mộ Lê Thần đứng ở cửa động.
Trong lòng hắn lộp bộp vài tiếng, da mặt run run, cuối cùng mới khôi phục thần sắc bình thường, trên mặt lộ ra một nụ cười tái nhợt: “Người anh em này là đến sơn động nghỉ chân một chút sao?”
Nhìn phản ứng của Mục Nhiên, ba người còn lại đồng thời quay đầu nhìn.
Lúc nhìn đến Mộ Lê Thần, cái nam nhân vạm vỡ nhíu mày, chuẩn bị quát lớn định đuổi hắn đi thì đột nhiên bị Mục Nhiên vội vã kéo lại.
Nam nhân vạm vỡ kinh ngạc nhìn Mục Nhiên.
Mục Nhiên chỉ nháy mắt với hắn, sau đó suy yếu cử động thân thể, gương mặt tươi cười chào đón Mộ Lê Thần: “Gặp được chính là duyên.
Vừa lúc chúng ta cũng muốn rời khỏi, người anh em ở lại đây nghỉ ngơi tốt nhé!”
Nói xong liền muốn cùng ba người kia rời đi.
Ba người nọ cảm thấy không rõ ràng lắm, bất quá bọn họ tựa hồ rất tin tưởng Mục Nhiên, không nói một tiếng nào, chỉ âm thầm theo sau Mục Nhiên rời đi.
Lúc Mục Nhiên đi lướt qua Mộ Lê Thần, hắn còn tặng cho Mộ Lê Thần một cái tươi cười thần thiết tựa hồ trước mạt thế hai người là hảo bằng hữu.
Nhưng mà dáng vẻ cứng ngắc, gượng gạo kia lại phản bội hắn.
Mộ Lê Thần đợi bốn người đi qua, rồi mới xoay người, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh lùng pha lẫn chút suy nghĩ: “Đứng lại!”
Mục Nhiên liền lập tức đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, cả cơ thể cứng ngắc, phải kiềm chế dữ lắm ngữ khí mới không run rẩy, chỉ bình tĩnh nói: “Người anh em còn có chuyện gì nữa sao?”
Thanh âm Mộ Lê Thần trầm thấp vang lên: “Ngươi làm thế nào lại nhìn thấu thân phận của ta?”
Sắc mặt Mục Nhiên nhất thời trắng bệch, hắn không dám xoay người đối mặt với Mộ Lê Thần, chỉ hít sâu một hơi, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Lời anh nói là có ý gì? Tôi không hiểu.
Tôi cũng không biết anh là ai.”
Vì Mục Nhiên quay lưng lại nên Mộ Lê Thần không thấy biểu tình của hắn, nhưng ba người đi chung với hắn lại nhìn thấy rõ ràng.
Bởi vì thấy rõ ràng nên bọn họ cũng bị dọa cho phi thường sợ hãi.
Những điều không biết mới là đáng sợ nhất.
Ba người bọn họ không biết thân phận Mộ Lê Thần, cho nên trong đầu bọn họ, Mộ Lê Thần so với sự tồn tại của Đại Ma Vương còn đáng sợ hơn.
Không phải ai cũng có khả năng bất động thanh sắc như Mục Nhiên, nữ nhân gợi cảm bên cạnh Mục Nhiên đã sợ tới mức nhuyễn cả người chân run run.
Mộ Lê Thần cười nhẹ vài tiếng: “Ngươi giả ngu làm gì? Vị tiểu thư bên cạnh ngươi nhìn có vẻ rất sợ hãi kìa.”
Mục Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân gợi cảm kia.
Đúng là gia hỏa được việc không có mà bại sự có thừa!
Hắn vất vả dựng cảnh như vậy lại bị cái nữ nhân nhát gan này làm hỏng.
Nhưng hắn cũng biết, cho dù cô ta không lộ ra thần thái kinh hoảng như vậy, bọn họ hôm nay cũng không trốn khỏi một kiếp, con người khi gặp phải tuyệt cảnh thì đều sẽ như vậy, hắn thật là bất hạnh mà.
Mục Nhiên gan dạ xoay người, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng Mộ Lê Thần, cúi đầu nói: “Làm sao để anh tha cho chúng tôi đây?”
Có thể có một cái chết tốt đẹp là được rồi, hắn bắt đầu cùng Mộ Lê Thần đàm điều kiện.
Mắt Mộ Lê Thần bắt đầu nhiễm lên những tơ máu: “Nói cho ta biết, làm sao ngươi lại thấy được thân phận của ta?”
Bây giờ thực lực của Mộ Lê Thần đã là cấp chín, dứt khoát không phải một dị năng giả cấp ba có thể nhìn thấu.
Hơn nữa Mục Nhiên này thật quỷ dị.
Trong đàn tang thi của hắn không thiếu tang thi cấp bốn, lúc trước hắn còn gặp được đám người Trương Duệ Bá đã là dị năng giả cấp bốn mà so ra còn không thu phục nổi một cô bé tang thi cấp hai.
Nhưng mà, toàn bộ đàn tang thi của hắn đếu bị dị năng chỉ mới cấp ba của Mục Nhiên trấn an.
Chẳng lẽ hắn không phải dị năng giả cấp ba?
Đối với câu hỏi của Mộ Lê Thần, Mục Nhiên do dự, dường như bí mật này đối với Mộ Lê Thần rất quan trọng.
Mộ Lê Thần nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống trên đỉnh đầu hắn, u ám nói: “Nếu không nói, ta chỉ còn cách Sưu hồn ngươi.”
‘Sưu hồn’ nghe qua có vẻ thần bí, nhưng kỳ thật cũng chỉ là cách gọi khi một dị năng giả mang tinh thần lực cao cấp tiến vào bên trong đại não đọc ký ức đối phương.
Loại phương pháp này yêu cầu rất khắc nghiệt, tinh thần lực của người Sưu hồn so với đối phương phải cao hơn nhiều bậc, hơn nữa người Sưu hồn khống chế không tốt, thì không những không tìm được ký ức mà tinh thần lực của người Sưu hồn còn bị phá vỡ, nội lực tạc cho vỡ đầu, não văng tứ phía.
Loại phương pháp này chỉ sau khi mạt thế bùng nổ hơn một năm mới xuất hiện được sáu dị năng giả có khả năng, chính phủ mới biết đến.
Mục Nhiên bây giờ đương nhiên không biết.
Nhưng cho dù không biết, một người sống trong thời đại tin thông tin bùng nổ như vậy cũng hiểu sơ sơ ý nghĩa của từ.
Mục Nhiên không biết Mộ Lê Thần có phải đang đe dọa hắn hay không, nhưng hắn biết nếu mình không nói, kết cục chỉ sợ sẽ chết không toàn thây.
Nhớ tới thân phận của vị tôn thần này, Mục Nhiên liền run rẩy.
“Thật ra…… tôi là đạo sĩ.”
Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn áo choàng trên người hắn.
Vốn chỉ nghĩ rằng hắn mặc để chơi hay là trước tận thế làm trong rạp hát, không nghĩ tới hắn lại là đạo sĩ.
Mục Nhiên tiếp tục nói: “Nhưng tôi không phải đạo sĩ thông thường, từ nhỏ tôi có một đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ, chỉ là thời gian trôi qua, loại năng lực này càng biến mất dần.
Cho đến khi mạt thế bùng nổ, năng lực của tôi mới trở lại, hơn nữa còn lợi hại hơn.
Cho nên tôi chỉ cần nhìn qua liền có thể thấy được dị năng của người khác….”
Hắn chính là nhìn thấy được Mộ Lê Thần làm sao có được nhiều dị năng dọa người cùng với thứ kia…… Cho nên mới bị dọa thành như vậy.
Mộ Lê Thần căn bản không tin Mục Nhiên bởi vì nhìn thấy mình là dị năng giả nhiều hệ nên sợ hãi.
“Ngươi làm sao nhìn ra thân phận của ta?”
Mục Nhiên còn nghĩ rằng có thể qua mặt được Mộ Lê Thần, nhưng đáng tiếc, Mộ Lê Thần không phải dạng dễ lừa.
Hắn có chút gian nan nói: “Bởi vì tôi nhìn thấy tinh hạch trong đầu anh.”
Tinh hạch………!
Hai chữ vừa mới nói ra, ba người đi cùng Mục Nhiên liền hiểu rõ thân phận của Mộ Lê Thần.
.
Mạt thế đã bắt đầu được vài tháng, bọn họ đều biết, chỉ có tang thi mới có tinh hạch trong đầu, tinh hạch này hình thoi.
Dị đan của dị năng giả cùng nội đan của thực vật và thú đan của biến dị thú đều là hình cầu.
Chỉ có tang thi cùng tang thi động thực vật mới có hình thoi.
Nếu nói người đứng trước mặt Mục Nhiên này là nhân loại, vậy thì tinh hạch trong đầu hắn là thế nào? Chứng tỏ hắn không phải người, hẳn chỉ có bề ngoài là giống người mà thôi!
Nhưng người này một chút mùi hôi cũng không có, chỉ số thông minh đã sánh ngang nhân loại, hắn dĩ nhiên không đơn giản chỉ là một tang thi.
Chẳng lẽ tang thi đã tiến hóa đến mức này rồi sao?
Mộ Lê Thần nghe Mục Nhiên nói như vậy, ánh mắt sáng lên.
Hắn nhìn về phía đôi mắt Mục Nhiên, thập phần khao khát….
Nếu có thể có loại dị năng này, hắn đối phó với đám thực vật biến dị không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Để chắc chắn, Mộ Lê Thần xác nhận lại: “Ngươi nói năng lực này của ngươi đã có từ trước khi tận thế bắt đầu? Hiện tại biến thành một loại dị năng?”
Mục Nhiên đương nhiên cảm giác được ánh mắt Mộ Lê Thần có điểm không thích hợp, theo bản năng đáp: “Không phải dị năng…..”
Hắn do dự một chút, nói: “Loại năng lực này không hẳn là dị năng, bởi vì tôi sử dụng cặp mắt Hư Vong, căn bản không hao tồn dị năng.”
Mộ Lê Thần trong lòng rất thất vọng.
Dị năng của hắn là thôn phệ, có thể thông qua thôn phệ dị đan của dị năng giả mà sở hữu dị năng của đối phương, nhưng cặp măt Hư Vong của Mục Nhiên lại không phải dị năng….
Hắn lại hỏi tiếp: “Vậy người làm thế nào trấn an được mấy ngàn tang thi dưới chân núi?”
Mục Nhiên đã đem bí mật lớn nhất của mình nói ra, rất có ý tưởng đập nồi đập đất theo giặc, trực tiếp tháo tấm bùa hộ mệnh đeo trên cổ xuống ném cho Mộ Lê Thần: “Đây là tấm bùa hộ mệnh mà ông nội đã cho cha tôi, cha tôi lại truyền cho tôi, nó có thể tăng cường dị năng của tôi, bất quá, hiện tại đã bị phế bỏ.”
Mộ Lê Thần cầm tấm bùa được chế tác tinh tế lật xem một chút, lại dùng tinh thần lực kiểm tra một phen, phát hiện được một ít năng lượng còn sót trong tấm bùa, nhưng năng lượng ít như vật cũng chẳng làm được cái gì.
Hắn đem tấm bùa trả lại cho Mục Nhiên, sau đó nói với hắn: “Về sau, ngươi phải đi theo ta.”
Zombie: Ye, vậy là anh Thần đã thu được một tên đệ tử, khửa khửa =]] Đăng bởi: admin
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Xuyên Không
- Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu
- Chương 37