Chương 8

Càng đi sâu vào khu rừng rậm u ám, cây cối hai bên càng lúc càng nhiều. Thậm chí hạn chế toàn bộ tầm nhìn trước mắt, chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi, mũi nhìn chân, chân nhìn đất, thoang thoảng hương vị ngửi thấy mùi bùn đất. Cảm thấy bản thân như lạc mình vào một khu rừng nguyên sinh thời cổ đại, Cảnh Hạ gian nan kham kham bước từng bước chậm chạp, động tác thậm chí có đôi khi còn không nhanh nhẹn bằng Vương quản gia.

Này thật ra cũng không phải do tuổi tác quyết định, mà là Cảnh Hạ hiện tại thật đúng là rất khuyết thiếu rèn luyện.

Đời trước cậu cùng tiểu đội Ngô Kế Thanh đã có một khoảng thời gian huấn luyện nhất định, thế nhưng sau này gặp được Kỷ Xuyên Trình, trình độ cậu vẫn dặm chân tại chỗ, thậm chí bị đối phương phê bình chỗ nào cũng sai, lúc này mới đặt ra kỳ hạn một tuần huấn luyện đặc thù.

Chỉ tiếc, thân thể đã trải qua rèn luyện kia vĩnh viễn nằm trên một khối băng to ẩm ướt lạnh lẽo ở S thị. Cảnh Hạ nghĩ nghĩ, thậm chí cảm giác sẽ bị thú biến dị tung tăng đi chơi vô tình phát hiện, đem cậu thành một bữa điểm tâm ngọt ngào trước giờ trà chiều của nó. Nhẹ thở dài một hơi, Cảnh Hạ không muốn nghĩ đến chuyện quá khứ nữa.

Mà trước mắt, bọn họ phải tìm đường ra ngoài, đây mới là trọng yếu.

Đã không còn chỉ là vấn đề tìm đến cấm khu, bọn họ hiện tại đang bị một mớ thực vật biến dị to lớn bao vây, mà tốc độ sinh trưởng quả thực là lấy mắt thường cũng có thể thấy được.

“Dùng lửa đốt thử một lần xem sao.” Kỷ Xuyên Trình ngưng mày nhìn sức sinh trưởng kì dị của dây leo hồi lâu, sau đó đề nghị.

Rất nhanh, bốn người trong tay liền các cầm một gậy gỗ thay thế đuốc. Chỉ cần vài phút gậy gỗ liền bén lửa. Kỷ Xuyên Trình dẫn đầu đi tới một cây dây leo bên cạnh, mặt không đổi sắc giơ cây đuốc châm vào một điểm nhỏ dây leo.

Loại sinh vật này Cảnh Hạ chưa bao giờ nhìn thấy.

Tại lần thú triều đại chiến đầu tiên, tiểu đội Ngô Kế Thanh vẫn còn tại B thị quằn quại, nơi đó căn bản không giống những thực vật quái dị tại đây. Lại nói, loại địa hình của B thị là thích hợp dùng để đóng đại bản doanh nhất.

Bởi vì là thành thị, cho dù làm xuất sắc kế hoạch xanh hoá đô thị, thực vật sẽ không vì từng đợt đột biến mà toàn bộ sẽ trở nên cằn cỗi – đây là kết luận thực tế lấy từ đời trước. Trên bình địa lại càng sẽ không có sinh vật biển biến dị đột kích. Cho nên, B thị có thể nói là một nơi đóng căn cứ tốt nhất.

Chắn chắn trong nội thành B thị sẽ không có các loại dây leo biến dị kỳ quái, mà tại lần thú triều đại chiến, loại thực vật không có lực công kích cũng như di chuyển khó khăn căn bản sẽ không thể tham dự chiến tranh. Cho nên Cảnh Hạ quả thật chưa từng nhìn thấy qua loại biến dị thể này, so với lá cây dương xỉ lấy vài cái xúc tu cắn xé nhân loại cùng mãnh thú, cùng với mùi hương ngọt lịm, mê ảo nhân loại thậm chí các thực vật biến dị cấp thấp, kia coi như là đủ “Ôn nhu”.

“Da ngoài thực cứng rắn, xem ra phải sử dụng lửa ít nhất 300 độ C, nếu không đối với loại biến dị thể này sẽ không có ảnh hưởng.” Tần Sở nhìn cây vẫn như trước xanh biếc dù đã chạm qua lửa nóng, bất đắc dĩ thở dài: “Thế nhưng, chúng nó hình như cũng không có năng lực tái sinh trưởng. Như vậy cũng tốt, nếu có cả khả năng tái sinh trưởng, thật đúng là muốn đem chúng ta bao thành một quả cầu.”

Kỷ Xuyên Trình nhíu chặt mày, lắc đầu nói: “Phương thức sinh trưởng vẫn rất bình thường.” Vừa dứt lời, một đạo ngân quang chợt lóe lên, Kỷ Xuyên Trình cầm trong tay một khúc dây leo nhỏ đã nhanh chóng khô quắt vì bị lìa khỏi thân: “Thực vật này nếu so với đường kính ống dẫn thì tương đối lớn. Đại khái chắc là do ảnh hưởng của độ ấm sinh ra ảnh hưởng nhất định, tỷ như……”

Nói dứt lời Kỷ Xuyên Trình liền đem đoạn dây leo nhỏ vừa chặt đứa hướng đến ngọn đuốc đang cháy bập bùng. Lúc này anh không trực tiếp nhấn vào lửa nóng, mà cách ngọn lửa ước chừng mười cm liền dừng lại, sau đó nghiêm túc nhìn dây leo biến hóa.

Cảnh Hạ kinh hô lên tiếng:“Tại chính giữa có cái gì hồng hồng đang thu nhỏ lại.”

Tần Sở như bừng tỉnh hô to: “Kia…… Chúng ta căn bản không cần nướng chúng nó, chỉ cần đề cao độ ấm, chúng nó sẽ tự thu nhỏ lại, sau đó…… Giảm bớt tốc độ sinh trưởng ” Càng nói cô càng hưng phấn, ngay từ đầu là vì chung quanh toàn là thực vật nên không dám sử dụng đuốc, mà bây giờ, Tần Sở dứt khoát đem đèn pin trong tay đặt lại ba lô, cầm đuốc tiến đến xung quanh rà soát.

Đại khái là “chơi” đến vui vẻ, đối mặt với những “tiểu gia hỏa” không có chút nguy hiểm này, Tần Sở cao hứng một mình một người đi trước tạo đường. Mà bất tri bất giác ở đằng sau, Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình ngược lại đang đi cuối cùng, Kỷ Xuyên Trình vốn đã bước nhanh về phía trước, nhưng sau đó lại cố ý thả chậm tốc độ, cùng người thanh niên sau lưng bảo trì một cự ly vừa vặn, tựa hồ giống như có cảm giác người thanh niên đang cúi đầu không nói một tiếng này đang có chuyện muốn nói ra.

Thật lâu sau, ánh trăng sáng xuyên thấu qua màn đêm mỏng manh hôn ám, Cảnh Hạ mới nặng nề thở ra, nói: “A Xuyên, cậu nói…… Vương gia gia lúc này sẽ không là đã bắt đầu tiến hóa……” Một chữ cuối kia như thế nào cũng không thể thốt nên lời, Cảnh Hạ cắn chặt đôi môi hồng nhạt, im lặng không hề nói tiếp.

Kỷ Xuyên Trình nâng ánh mắt phóng hướng về phía lão nhân đang đi phía trước. Tóc đã có chút bạc, thế nhưng lưng vẫn như cũ thẳng tắp, chính là đi nhiều như vậy nhưng đến bây giờ cũng không có một điểm dấu hiệu mệt mỏi. Thể lực như vậy đối với một lão nhân gia mà nói, chỉ sợ so với người đang đứng cạnh mình thật mạnh hơn biết bao nhiêu. Thế nhưng……

“Ân.” Kỷ Xuyên Trình cúi đầu lên tiếng, xem như đáp lại.

Cảnh Hạ sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại: “Ý của cậu……Cậu cũng thấy được dấu hiệu tiến hóa thất bại đang bắt đầu xuất hiện?”

Bởi vì cành lá quá mức rậm rạp, ánh sáng xanh huyền diệu tỏa ra từ mặt trăng bị che lấp. Giờ này khắc này, ngược lại ánh lửa vàng có vẻ sáng hơn rất nhiều, đem mọi sự vật dưới chân nhìn rõ.

Kỷ Xuyên Trình khinh gật đầu: “Ân. Dựa theo thời gian tôi tính, lúc này khẳng định đã có người chết. Như vậy…… Dị năng giả cũng có thể đã xuất hiện.”

Vừa nghe lời này, Cảnh Hạ lập tức minh bạch. Thế nhưng trong lòng vẫn như cũ là ngoan cố, cố chấp không muốn chấp nhận sự thật này, cậu tự an ủi bản thân: “Nói không chừng lần này dị năng của Tần tỷ sẽ tiến hóa thành công. Dị năng của chị ấy là điều trị, nói không chừng còn có thể cứu được Vương gia gia, nói không chừng đến thời điểm đó còn có thể……”. Liên tục nói ba lần “nói không chừng”, nói xong lời cuối cùng Cảnh Hạ đột nhiên cảm giác không thể lại lừa gạt bản thân như vậy nữa.

Bởi vì thời điểm Cảnh Hạ cùng Tần Sở gặp nhau, người kia cũng đã có dị năng, cho nên Cảnh Hạ cũng không biết thời gian cụ thể. Dị năng của Tần Sở là cực kỳ nghịch thiên, dựa theo phỏng đoán trước kia của Lâm Thâm, dị năng cường đại như vậy không có khả năng tiến hóa thành công. Ít nhất…… Không phải đến lúc này mới có.

Vỏn vẹn chỉ có một cây đuốc chiếu sáng, đưởng núi gập ghềnh chật hẹp, Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình sánh vai cùng nhau bước đi. Bất động thanh sắc rũ mi mắt, Kỷ Xuyên Trình nhìn Cảnh Hạ đang cúi đầu nhìn đất, toát nên cảm giác bi ai, thương tâm vô hình. Con ngươi hòa cùng hắc ám hơi co rụt, Kỷ Xuyên Trình nói: “Cậu không cần khổ sở, Vương quản gia sau khi qua đời sẽ hóa thành một ngôi sao nhỏ trên bầu trời, vĩnh viễn sẽ luôn nhìn cậu.” =

“……”

Nguyên bản trong lòng có chút bi thương, không khí bi ai xung quanh nháy mắt biến mất không còn bóng dáng, cảm xúc có chút buồn cười lại có chút thương tâm, Cảnh Hạ thật sự là dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì. Nâng lên cây đuốc, đem khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân chiếu sáng, cười nói: “A Xuyên, cậu từ khi nào cũng sẽ nói như vậy…… Biến thành ngôi sao sáng? Cậu bao nhiêu tuổi rồi a, loại cổ tích cho trẻ em này cậu cũng tin?”

Đem con ngươi đen láy thanh lãnh liếc Cảnh Hạ một cái, Kỷ Xuyên Trình mặt không chút thay đổi từ tốn nói: “Là thời điểm tôi 6 tuổi có một tiểu bằng hữu 4 tuổi nói với tôi như vậy.”

“Phốc, cậu cũng quá đơn thuần đi A Xuyên, loại cổ tích này đừng nói 9 tuổi, tôi lúc 4 tuổi cũng sẽ chê cười, mỗi ngày đến trường mầm non bên cạnh nghe lén sao?”

“……”

“Nha? Như thế nào đột nhiên thấy lành lạnh nhỉ, là nhiệt độ hạ xuống a?” Cảnh Hạ nhịn không được run run, hai tay chà xát sưởi ấm. Xem bộ dáng chột dạ, bối rối của người kia, Kỷ Xuyên Trình bất đắc dĩ thở dài, sau đó đem tay trái đặt lên vai Cảnh Hạ.

Cảnh Hạ sửng sốt:“Nha? ”

Kỷ Xuyên Trình mặt tỉnh bơ đáp: “Sưởi ấm.”

“……”

Mặc dù có chút không rõ, chỉ có một cánh tay sao có thể sưởi ấm nha, thế nhưng khi Cảnh Hạ thật sự chui vô ***g ngực nam nhân khi mới phát hiện…… hiệu quả sưởi ấm này thật sự rất tốt. L*иg ngực rộng lớn ấm áp phảng phất như một chiếc máy tản nhiệt tự nhiên, độ ấm xuyên qua hai tầng vải mỏng manh truyền đến Cảnh Hạ, không biết tại sao, cậu quả thật cảm thấy rất ấm áp.

“Là người, sẽ có lúc đối mặt với sinh lão bệnh tử. Tử vong cũng không phải một loại chấm dứt, mà là một sự bắt đầu mới. Mỗi một sinh mệnh trên toàn bộ địa cầu thật sự rất ngắn ngủi, cũng không có ý nghĩa cụ thể gì, thế nhưng đâu phải vì bản thân không tạo ra một lịch sử hoành tráng mà buông tay với sự sống.”

Thanh âm trầm thấp từ tính trong đêm núi yên tĩnh an bình, càng tạo nên một loại cảm giác vi diệu. Cảnh Hạ hoàn toàn không nghĩ đến đối phương sẽ mở miệng nói…… những lời này. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt băng lãnh phảng phất không có cảm tình, tựa hồ đang có cái gì tại thay đổi.

“Vài thập trôi qua rất nhanh chớp mắt liền chấm dứt, thế nhưng không hẳn sống được càng lâu, là có nhiều hạnh phúc. Nhân sinh không chừng mực, thế nhưng, thời điểm tử vong tử vong, có lẽ người ta sẽ hiểu ra một đời này điều bản thân khát vọng nhất đến cùng là gì. Nếu người đó mỉm cười ra đi, như vậy…… có lẽ người đó cả đời này đã thu hoạch được điều mình mong muốn. Có thể người đó muốn cảm tạ cậu đã cho người đó một kết cục hoàn mỹ, khiến người đó có thể hạnh phúc đối diện cái chết.”

Bước chân phút chốc ngừng lại, Cảnh Hạ cúi đầu suy tư thật lâu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kỷ Xuyên Trình.

Cái người nam nhân lạnh lùng, tâm cao khí ngạo kia lúc này cũng dừng lại bước chân, xoay người nhìn Cảnh Hạ. Không biết từ khi nào, ánh trăng thanh lãnh rốt cuộc xuyên thấu qua từng tầng mây mù, tạo ra một tầng không khí sao thật thản nhiên mà không hề ngượng ngập, chiếu lên thân ảnh thon cao của Kỷ Xuyên Trình, càng làm cho hắn nhìn qua tăng thêm vài phần khí chất lạnh lùng.

Thế nhưng, Cảnh Hạ lại thủy chung nhớ rõ vừa rồi, cánh tay của người đó đặt trên vai mình mang lại độ ấm áp bình yên khó tả. ( tui editor tả cũng mệt lắm chứ bộ đùa hả