Chương 119: Phiên ngoại: Không ai cô độc (5)

Đáp án lúc này cùng đáp án năm tháng trước không hề giống nhau, khiến Kỳ Dương cảm thấy lý trí của mình đang dần vỡ vụn, ý cười bên môi hắn ngày càng sâu, nhưng S1 lại cảm thấy từng cơn ớn lạnh, cậu ta đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên lại bị một nụ hôn nóng bỏng cướp đi hết những lời đang chuẩn bị nói.

Ánh trăng mỏng manh xuyên qua tầng mây, soi trên mặt biển đen, dường như muốn lóe lên ánh sáng, lại bị màu đen cắn nuốt.

Cái hôn này nhẹ nhàng tưa lông chim, khiến S1 mở to mắt, nhìn Kỳ Dương đang nhắm hai mắt, run rẩy hôn cậu ta.

Một giọt chất lỏng mằn mặn theo môi chảy vào, cả người S1 ngơ ngẩn, lại hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Tâm của cậu ta rất đau, đau đến mức nghĩ rằng những đau đớn trước kia cũng là một loại hạnh phúc. (ý S1 chỉ mấy đau đớn lúc Kỳ Dương tra tấn trước kia)

Cái loại đau đớn này là do giọt nước mắt lạnh lẽo kia, đau đớn lan ra từ nơi sâu nhất trong trái tim cậu ta, khiến từng tế bào trong người đều đau đến run rẩy, đau đến không thể làm gì, đau đến mức hô hấp cũng là một loại tra tấn.

Khi S1 lấy lại tinh thần, Kỳ Dương đã buông cậu ta ra.

Lúc này cậu ta mới phát hiện, không biết từ khi nào, nước mắt đã theo má cậu ta chảy xuống dưới.

Kỳ Dương lại cúi đầu, hít một hơi thật sâu, nói: “Cậu đã thích tôi, tôi muốn trở về, cậu có thể giúp tôi không ?”

S1 mở miệng, lại nhận ra mình nói không nên lời.

Không nhận được câu trả lời, Kỳ Dương lại chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay nắm chặt rồi lại thả ra. Hắn nhắm lại hai mắt, như là nhận mệnh mà cười nói: “Cậu muốn giết tôi, lại khiến cho tôi sống sót một mình ở nơi này. Cậu khiến tôi ở nơi này, lại khiến tôi phải nhìn một người là cậu mà không phải cậu mà sống.”

Gió đêm hiu quạnh gào thét, tiếng Kỳ Dương cũng trở nên xa xôi vô cùng.

“Thú biến dị vô tình, tôi đã từng nghĩ rằng ít nhất cậu còn hiểu được hận thù, nhưng xem ra bây giờ…Cậu cũng chỉ có thể biết mỗi hận thù.” Nước mắt từ đôi mắt nhắm chặt chảy xuống, khiến cho đôi môi khô khốc của Kỳ Dương trở nên ẩm ướt: “S1, cậu trả thù như vậy, thật sự là… Rất thành công.”

S1 bỗng nhiên cảm thấy cảm xúc của người trước mắt dường như không bình thường đến đáng sợ, cậu ta nhịn không được vươn tay muốn kéo lấy người nọ: “Dương, anh đừng như vậy, trừ bỏ việc trở về, anh muốn cái gì tôi cũng sẽ cho anh!”

Trong nháy khi người kia vươn tay chạm vào tay áo hắn, Kỳ Dương dùng sức mà gạt tay S1 ra. Khuôn mặt gầy gò ngẩng lên, hắn trừng lớn hai mắt nói: “Cậu đã lựa chọn con đường này, vậy thì cậu hãy khiến mọi việc quay trở lại như lúc ban đầu! Cậu vì sao còn không cho phép tôi rời đi, cậu vì sao còn tự đại mà đem tôi khóa ở nơi này!”

S1 bị động tác của Kỳ Dương làm cho kinh hách, có chút không biết làm sao: “Dương…”

“S1! Đủ rồi! Tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, trong lòng của cậu Kỳ Dương tôi rốt cuộc là hạng người gì? Cậu chơi tôi cho đủ, cậu chơi tôi cho thỏa, sau đó có thể tùy tay vứt bỏ, lại dùng cái khuôn mặt ngây thơ này của cậu đến nói với tôi một câu ‘Tôi thích anh’ ?”

S1 gắt gao cắn môi dưới, cậu ta cảm thấy có chút sợ hãi bộ dáng Kỳ Dương lúc này, cậu ta cảm thấy rằng ——

Kỳ Dương muốn đi tìm cái chết.

“Người tôi thích rốt cuộc là ai? S1 tôi biết là ai? Ai mới thật sự là S1? Người tôi muốn giết là ai? Người muốn giết tôi là ai?”

“Dương, đừng giận, anh muốn gì tôi cũng sẽ cho…”

“Tôi muốn thao chết cậu!”

S1 sửng sốt: “Được… Được.”

Câu trả lời của cậu ta không có một chút hiệu quả nào, ngược lại Kỳ Dương không ngăn nổi tiếng khóc trong cổ họng, tiếng nức nở run rẩy phát ra, nước mắt lại càng tùy ý chảy xuôi trên gương mặt.

Hắn vừa cười lớn vừa khóc: “Năm tháng, năm tháng! Tôi chỉ dùng bốn tháng nghiên cứu cậu, lại không hề thành công. Mà lúc này đây, cậu hành hạ tôi năm tháng này, được rồi cậu thắng! Tôi thua thảm bại rồi, tôi chẳng còn hy vọng nào với việc cậu trở về như trước nữa!”

Hắn mặc dù đang cười, nhưng nước mắt kia lại vẫn chảy.

Chiếc áo blouse đã rách nát, khoát trên người Kỳ Dương khiến hắn lộ ra làn da tái nhợt cùng thân hình gầy gò. Hắn vẫn đang khóc, nhưng vẫn cười, dùng một loại ánh mắt vừa cừu hận vừa tuyệt vọng nhìn chằm chằm S1, giống như muốn nuốt sống người trước mắt này.

S1 nhìn bộ dáng thê thảm của Kỳ Dương, cảm giác toàn bộ thân thể đều đau đớn. Cậu ta muốn an ủi người nọ, nhưng không biết nên nói cái gì. Cậu ta muốn nói cho hắn biết, anh muốn đi thì cứ mà đi thôi, nhưng lại không thành lời.

Máu cả người đều sôi trào, giờ khắc này, dường như Kỳ Dương không phải là người thống khổ, mà là S1.

Cậu ta đột ngột gập người lại, trong miệng bỗng nhiên phun ra một mồm to máu tươi.

“Cậu làm sao vậy!”

Cuộc khắc khẩu vừa rồi tựa như là ảo giác, Kỳ Dương kinh hãi mà trợn to hai mắt, nhìn máu tươi cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng S1 chảy ra. Máu của cậu ta giống như vô tận vậy, khiến cát đá vốn màu đen lại càng đen thêm.

Cả người S1 run rẩy, tình huống dường như so với năm tháng trước bị Kỳ Dương cho một nhát càng thêm nghiêm trọng.

Tình huống khẩn cấp, khiến Kỳ Dương nháy mắt tỉnh táo lại. Hắn lập tức hỏi: “Thương thế của cậu sao lại đột nhiên trở nặng? Là do những lời vừa rồi tôi nói sao? Nếu cậu cảm thấy mỏi mệt, vậy thì…” Thanh âm phút chốc dừng lại, Kỳ Dương sửng sốt một lúc lâu, chậm rãi cong lên khóe môi: “Cậu cứ như vậy mà chết đi cũng tốt, tôi sẽ đi cùng cậu. Chỉ cần chết, vậy không cần phải gánh vác bất cứ trách nhiệm hay nghĩa vi=ụ nào nữa…”

“Dương…”

Một cái tay dính đầy máu run rẩy vuốt ve hai má Kỳ Dương, máu tươi chói mắt đối lập với làn da nhợt nhạt, khiến Kỳ Dương chậm rãi ngậm miệng lại, không nói chuyện nữa.

Hắn ngẩng đầu, tầm mắt lại đột nhiên rơi vào rồi một đôi mắt tối đen thâm thúy.

Cặp đồng tử kia vẫn lạnh lùng đầy lệ khí, nhưng giờ này khắc này, chẳng biết tại sao, Kỳ Dương lại dường như thấy được nét dịu dàng lưu luyến trong đội mắt ấy. Ánh mắt này quá mức khoan dung, khiến hắn nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống, không biết làm như thế nào cho phải.

“S…”

“Dương… Khụ khụ…”

Mới vừa nói một câu, càng nhiều máu tươi liền từ trong miệng S1 chảy ra. Kỳ Dương vẫn duy trì lý trí lãnh tĩnh, nhưng ngón tay đang run rẩy lau đi máu của S1 lại không cách nào che dấu.

“Dương…”

“Câm miệng, đừng nói gì cả!”

“Dương, tôi không thích anh.”

“Nếu cậu còn tiếp tục như vậy thì cậu sẽ chết, còn nói…” Kỳ Dương bỗng nhiên ngậm miệng lại, hắn lúc này mới giật mình hiểu được vừa rồi, con thú biến dị này vừa nói gì đó. Cúi đầu trầm mặc hồi lâu, Kỳ Dương phút chốc ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh mà nhìn S1: “Cậu thật ghê tởm.”

“Tôi yêu anh.”

Kỳ Dương lại cười lạnh: “Cậu thật đúng là ghê tởm.”

Sắc mặt S1 bởi vì mất máu quá độ mà càng thêm tái nhợt, vốn khuôn mặt đã quá mức trắng nõn, bây giờ ngay cả mạch máu xanh dưới làn da cũng trở nên rõ ràng, giống như cả người đều phải bị hút hết nguyên khí.

“Dương…”

Kỳ Dương lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó bỗng nhiên cầm lên một cục đó sắc nhọn, không chút nào cố kỵ, động tác nhanh chóng rạch lên cổ tay mình.

“Dương! ! !”

Kỳ Dương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng vô tình mà đảo qua khuôn mặt thất kinh của S1, hừ lạnh một tiếng nói: “Mạng của cậu lớn như vậy, cho dù bộ dáng thê thảm thế này cũng không chết sớm được. Nhưng mà cũng tốt, tóm lại tốt nhất là đừng nhìn thấy bộ dáng cậu chết, nếu không lại càng thêm ghê tởm.”

Không biết từ chỗ nào biến ra khí lực, S1 cố gắng đè lấy cổ tay Kỳ Dương lại, nhưng vẫn không dừng được máu tươi chảy ra. Thần sắc khẩn trương của cậu ta cũng không có duy trì bao lâu, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng thở ra: “Ừ, lấy năng lực tự lành của anh hẳn là rất nhanh có thể khôi phục.”

Quả nhiên, ngay khi cậu ta buông tay ra, cổ tay phải của Kỳ Dương gần như đã không còn chảy máu nữa.

Nhưng giây tiếp theo, Kỳ Dương lần thứ hai nâng lên cục đá, hung hăng rạch vào miệng vết thương sắp lành kia!

“Dương! ! !”

Bởi vì đau đớn kịch liệt cùng mất máu quá nhiều, thân mình Kỳ Dương hơi hơi run rẩy một chút, hắn ngẩng đầu, cười nói: “Dựa vào tình huống thân thể của cậu hiện tại, căn bản không có cách nào cản lại tôi. Yên tâm đi, tôi chắc chắn chết sớm hơn so với cậu, cậu hận tôi như vậy, tiên thi hay là ngược thi đều tùy cậu chọn.” (tiên thi: lấy roi đánh xác chết; ngược thi: hành hạ xác chết)

Việc đã đến nước này, S1 ngược lại không còn lo lắng nữa. Cậu ta nhăn chặt mày, dùng đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm Kỳ Dương: “Anh vì sao… Phải như vậy?”

Kỳ Dương lại cười hỏi lại: “Cậu là người bỏ rơi tôi, cậu còn hỏi cái gì?”

“Tôi không có bỏ rơi anh, là anh căn bản không cần tôi.” Nói nói xong lời cuối cùng, thanh âm S1 càng ngày càng nhỏ trước ánh mắt ngày càng lạnh của Kỳ Dương.

Khoảng thời gian năm tháng, cậu ta sớm đã biết được suy nghĩ của đối phương.

Người Kỳ Dương muốn, cậu ta từ lâu đã hiểu, nhưng người đó chậm chạp không xuất hiện, cũng là bởi vì…

“Tôi vẫn đang phục hồi như cũ.” S1 hít một hơi thật sâu, máu chảy bên môi cũng đã ngừng, nhưng vết thương trong nội tạng lại dường như chảy máu: “Một súng anh cho tôi gây ra vết thương rất nghiêm trọng, tôi đã cố gắng khiến miệng vết thương khép lại, nhưng vết thương kia quả thật là trí mạng , hơn nữa… Càng ngày càng nghiêm trọng.”

Miệng vết thương trên cổ tay phải của Kỳ Dương không chảy máu nữa, Kỳ Dương lại kinh ngạc mà nhìn S1, không tự hại mình nữa.

“Đại khái còn cần nửa năm, tôi mới có thể trở lại bình thường. Nhưng mà, tôi chờ không kịp.”

Cậu ta không kịp đợi.

Cậu ta hai mắt mở trừng trừng mà nhìn Kỳ Dương muốn đi lên con đường chẳng hề có đường lui kia, cậu ta căn bản không thể đợi được nữa!

Nếu như là kẻ khác, cậu ta chắc chắn có thể ngăn cản. Nhưng mà…

Người đó là Kỳ Dương.

Trên cái thế giới này, chỉ cần việc Kỳ Dương muốn làm, gần như không có chuyện nào hắn ta làm không được.

Cho dù là S1, lúc bị Kỳ Dương chộp tới nghiên cứu, muốn phản kháng cũng không được.

Cho nên, cậu ta không thể nhìn Kỳ Dương làm việc này, cậu ta nhất định phải đi theo, nhưng như vậy vết thương cũng sẽ càng thêm nghiêm trọng, vì thế nên cậu ta mới chật vật như bây giờ.

Đêm tối lạnh lẽo, nhiệt độ lạnh như băng, hai người bị thương cùng đứng ở trên hòn đão nhỏ cô độc này. Nhiệt độ ban đêm men theo cổ tay Kỳ Dương khiến vết máu đáng sợ kia đông lại, cuối cùng hình thành một vết sẹo màu đỏ.

So với tình huống của Kỳ Dương, trạng huống của S1 rõ ràng không xong hơn nhiều.

Hắn dùng tay chùi máu từ trong miệng chảy ra, tuy rằng mất máu đã giảm bớt, nhưng không khiến vẻ mặt nhợt nhạt của cậu ta tốt hơn. Mất nhiều máu như vậy, có thể nghĩ ra người này đã không xong thế nào.

Cố gắng hành động, dẫn đến việc cậu ta tăng cường khả năng tự lành nhưng mà tế bào hồi phục đã ít nay lại càng ít hơn. Mà hiện giờ, cậu ta dường như chẳng cảm thấy sinh mệnh của mình ngày càng giảm bớt, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Hồi lâu, Kỳ Dương kinh ngạc mà hít sâu một hơi, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Cậu ta là xảy ra chuyện gì?”

Tình huống chảy máu đã đình chỉ, lấy trí tuệ của S1, tự nhiên hiểu được câu hỏi của Kỳ Dương. Cậu ta thấp giọng trả lời: “Ngay từ đầu tôi muốn gạt mình nên đắp nặn ra một nhân cách giả, nhưng mà… Sau khi cậu ta xuất hiện, cũng đã không còn là nhân cách giả nữa.”

Thanh âm S1 trong không gian rộng lớn truyền đi rất xa, không khí giữa hai người bỗng trở nên xấu hổ, bỗng nhiên S1 hỏi: “Anh thích… cậu ta?”

“Thích.”

Câu trả lời thẳng thắn của Kỳ Dương khiến bàn tay của S1 siết chặt.

Ngữ khí của cậu ta trở nên nguy hiểm, tàn nhẫn: “Tôi gϊếŧ hắn.”

“Hắn đó chẳng lẽ không phải cậu sao?”

Đáp án này khiến S1 á khẩu không trả lời được.

Bầu không khí càng thêm áp lực, dường như muốn đông cứng lại.

“Chúng ta đừng quay về.”

Cậu nó bất thình lình của Kỳ Dương làm cả người S1 đều giật mình tại tại chỗ, qua hồi lâu, cậu ta mới hỏi ngược lại: “Anh không muốn trở về?”

“Bây giờ có lẽ mọi chuyện đã ổn. Nhân loại có thể có rất nhiều Kỳ Dương, nhưng thú biến dị chỉ có mỗi S1. Nếu chúng ta đều không quay về, vị trí thượng phong của bên cậu sẽ thay đổi, nhân loại cùng thú biến dị, thế lực sẽ ngang nhau.”

S1 nghiêm túc mà nhìn Kỳ Dương thật lâu, sau khi xác nhận người đàn ông trước mắt không có một chút ý nói giỡn, cậu ta nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: “Anh không cần lo lắng. Kỷ băng hà sắp xảy ra, chúng ta gần như không có nơi nào để tránh, trong vòng 100 năm, chiến tranh sẽ không xảy ra.”

Thật ra, Kỳ DƯơng đã phát khí hậu lạnh lẽo này không bình thường. Mà hiện giờ, sau khi biết được tin này từ miệng S1, lại khiến hắn hiểu ra.

Cái đáp án này, khiến hắn rất thích ý.

“Chuyện 100 năm sau, chúng ta không quản nổi. Đến lúc đó, tôi chết, cậu cũng…” Thanh âm im bặt, Kỳ Dương ngẩn ngơ nhìn thú biến dị kia, bỗng nhiên lúng ta lúng túng mà thấp giọng: “Cậu có lẽ, còn chưa có chết đi.”

S1 hơi hơi nhíu mày: “Tôi sẽ chết. Sau khi anh chết, tôi chắc chắn sẽ chết.” Ngữ khí của cậu ta cực kỳ chắc nịch, thật giống như đã sớm đoán được cái chết của mình.

Kỳ Dương cẩn thận mà nhìn bộ dáng nghiêm túc của đối phương, thật lâu sau, hắn bỗng nhiên bật cười. Trong tiếng cười kia mang theo sự giải thoát sau khi đã qua nhiều gian khổ, vứt đi tất cả những đau đớn lúc trước.

“Ừ, cậu sẽ chết.”

Cậu ta vì sao sẽ chết?

Bởi vì bọn họ cùng sinh, cùng chết.

Tựa như trong cái thế giới không có Kỳ Dương kia, S1 vẫn sẽ sống qua ba năm, cuối cùng lựa chọn cái chết.

Kẻ gϊếŧ cậu ta không phải là sức sống hao mòn dần, mà là…

Cô đơn.

Bởi vì cô đơn, hai con người tịch mịch dựa sát vào nhau sưởi ấm cho nhau.

Không có người nào có thể thay thế Kỳ Dương, cũng không có người nào có thể thay thế S1.

Chỉ có Kỳ Dương mới có thể chinh phục cậu ta, cũng chỉ có S1 mới có thể giữ hca85t Kỳ Dương.

Sức mạnh và sự tàn nhẫn.

là dùng để chinh phục người mạnh.

Trên thế giới chẳng còn thứ gì để mà lưu luyến nữa, người mạnh đến bước đường cùng chỉ có hai lựa chọn ——

Khiến thế giới này cùng chôn với ta.

Tự ta tan biến khỏi thế giới này.

Hoàn phiên ngoại.