Ôn Nhạc không biết khi nào thì mình ngủ, chờ đến khi cậu tỉnh lại, tường đất đã được xây kín lại, trong ngực cũng có cảm giác ấm áp dễ chịu.
Xốc chăn lên liền thấy bạn nhỏ Lý Nham của chúng ta. Cẩn thận nhìn lại, trong lòng của Lý Nham còn ôm lấy một bé thỏ con.
Thấy Ôn Nhạc tỉnh, Tiêu Văn đi tới, liếc mắt nhìn một cái làm anh cảm thấy buồn cười.
Con thỏ lớn ôm lấy con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ lại ôm lấy một con thỏ nhỏ hơn. Hình ảnh này nhìn có chút đáng yêu!
"Cơm chiều Mạc Thúc đã làm xong, em ngủ lâu như vậy là để buổi tối không ngủ?"
Ôn Nhạc cẩn thận chỉnh lại vị trí cho Lý Nham, đắp chăn đàng hoàng lại cho nhóc rồi mới đứng dậy.
"Em cũng không biết tại sao lại ngủ quên mất, anh cũng không gọi em dậy." Ôn Nhạc nhỏ giọng oán giận.
Tiêu Văn xoa xoa khuôn mặt có chút phiếm hồng của Ôn Nhạc, "Mạc thúc nói đứa nhỏ thì cần phải ngủ nhiều, ngủ nhiều thì mới có thể phát triển được."
Ôn Nhạc đen mặt, chú Mạc là nói đến Lý Nham đi?!
"Được rồi, ngoan một chút, đứng lên đi. Anh cùng Hàn Á đã thảo luận một buổi trưa, buổi tối cơm nước xong sẽ nói với mọi người." Tiêu Văn kéo Ôn Nhạc đang ngồi đứng dậy.
Cậu chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Ngủ một giấc dậy, cậu như thế nào lại quên mất trước đó Tiêu Văn bất thình lình xuất hiện cái suy nghĩ kia đâu?!
"Ôn thiếu tỉnh rồi sao? Đứa bé Nham Nham kia còn chưa dậy? Để tôi đi kêu nó." Hoàng Đào thấy Tiêu Văn kéo Ôn Nhạc lại đây, cười cười chào hỏi với cậu, sau đó đứng dậy đi kêu Lý Nham.
Ôn Nhạc cũng không chú ý Hoàng Đào gọi cậu là "Ôn thiếu" giống như bọn Hàn Á, mặt mũi ngốc nghếch đờ đẫn ngồi vào bàn.
Ủa khoan? Cái bàn?
Ôn Nhạc nhìn cái bàn tròn lớn, là bàn đất, nhìn cái ghế dưới mông, cũng là bằng đất, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía...
"Lúc con ngủ, chú đã kêu Hoàng Dao làm bàn ghế cùng vài cái tường đất, dù sao cũng phải ở nơi này một thời gian ngắn, cho nên chú quy hoạch lại sơn động này một chút, chúng ta ở cũng sẽ thoải mái hơn chút." Mạc Cương đặt đồ ăn lên bàn, cười cười giải thích với Ôn Nhạc.
Tuổi tác của ông đã lớn, những nhiệm vụ cần dùng sức hay nổ súng gì đó ông không giúp được, liền ôm đồm công việc sinh hoạt này, để cho những đứa nhỏ sau khi mệt mỏi cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái.
"Cảm ơn chú Mạc." Ôn Nhạc cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay của Mạc Cương, đứng dậy phụ ông dọn đồ ăn.
Chuyện sắp xếp sinh hoạt bọn Tiêu Văn không thành thạo, mà cậu tuy trải qua một lần sống chết, có nơi ở liền chấp nhận rồi, cũng không chú ý nhiều đến những chi tiết này.
"Con đó, cái đứa nhỏ này, chuyện này thì có gì mà phải cảm ơn chứ." Mạc Cương cười ha hả nói.
Một bữa cơm chiều này mọi người ăn rất thoải mái, cơm thơm ngào ngạt, một nồi canh thịt dê thật to, cá chép kho tàu, bánh bao thịt...
Mọi người cảm thán, có phụ nữ thì đồ ăn cũng ngon hơn! Không phải nói đồ ăn của chú Mạc nấu không ngon, mà là đồ ăn Hoàng Dao nấu quá ngon.
Hoàng Dao được mọi người khen có chút ngượng ngừng, trước khi kết hôn cô từng cùng Hoàng Đào đến M thị, Hoàng Đào lái taxi, cô ở tiệm cơm phụ việc bếp núc, làm hơn năm rồi mới trở về thôn kết hôn, tay nghề học được ở tiệm cơm cũng chưa có quên.
Cơm nước xong, Ôn Nhạc lấy ra chút trái cây từ trong không gian để mọi người ăn cùng với nhau. Nhìn mọi người ăn uống đến mặt mày hồng hào, trong lòng cậu cũng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
Sống lại một lần, cậu thề sẽ không để cho anh em vào sinh ra tử cùng mình bị đói, bị lạnh, hay ủy khuất. Tuy rằng không biết tương lai như thế nào, nhưng ít nhất hiện tại cậu đã làm được.
Chỉ cần mọi người đều sống, cậu sẽ cố gắng hết sức để bọn họ có thể thanh thản ổn định đánh tang thi, tìm kiếm nơi an toàn, không cần phải vì sinh tồn mà phải mất đi sinh mệnh.
"Mọi người đều là người một nhà, tuy rằng Hoàng Đào cùng Hoàng Dao mới gia nhập, nhưng cũng không cần ngại ngùng. Chiều nay tôi đã thảo luận thật lâu với Hàn Á, có một ý tưởng muốn nghe ý kiến từ mọi người." Tiêu Văn nói, thấy tất cả mọi người nghiêm túc nhìn anh, anh mới để Hàn Á đem tất cả mọi chuyện nói ra.
Hàn Á nghiêm túc nhìn về phía mỗi người.
"Tương lai sẽ như thế nào không ai biết được, nhưng theo tình huống hiện tại, trong thời gian ngắn chỉ sợ chính phủ sẽ không có đủ binh lực đi trấn áp tang thi, tình huống ở M thị mọi người đều thấy, chúng ta không đi đến những nơi phồn hoa kia, nhưng trên đường gặp cũng không ít tang thi, đoán không nhầm thì nhân loại đã có hơn một nửa biến thành tang thi. Mà nhân số quốc gia chúng ta không hề ít, dù cho có một nửa người sống sót thì chúng ta cũng sẽ phải đối mặt với hơn sáu trăm triệu tang thi.
Lúc trước xuất phát vội vàng, ban đầu chúng ta chỉ nghĩ bảo vệ an toàn của chính mình, để chúng ta có thể sống sót. Nhưng hiện tại xem ra người trong đội ngũ của chúng ta quá ít. Lúc trước Ôn thiếu cũng có nói, người sống sót tuy rằng ít, nhưng không phải không có, cho dù tỷ lệ có thấp nhưng vẫn sẽ có. Mạt thế đáng sợ nhất không phải là tang thi, mà là nhân tâm!
Dưới thời đại hòa bình, tỷ lệ phạm tội không cao, nhưng hiện giờ chính phủ cũng vô lực, những pháp luật bảo vệ con người cũng không còn, rồi tất cả cũng sẽ rối loạn lên. Không phải ai cũng may mắn như Ôn thiếu, có được dị năng không gian, những người đó vội vàng chạy trốn, vật tư mang theo trên người khẳng định chỉ đủ để ăn vài ngày. Mà trận tuyết lớn này lại khiến cho con đường tìm kiếm vật tư của những người đó bị chặt đứt.
Cái đói, cái lạnh sẽ khiến cho con người vì sinh tồn mà chuyện gì cũng có thể làm được. Cũng may là bây giờ chúng ta đang ở sâu trong núi, ít nhất là trước khi tuyết ngừng sẽ không có ai mạo hiểm chạy đến nơi này đánh cướp. Nhưng sau khi tuyết ngừng thì sao? Quần áo thì còn ổn, nhưng lương thực ăn xong thì sẽ hết, tiêu hao theo từng ngày, hoàn cảnh của mọi người cũng sẽ càng nguy hiểm."
Hàn Á dừng lại một chút, chờ mọi người đem những lời này tiêu hóa xong mới chính thức tiến vào chủ đề chính.
"Cho nên tôi cũng lão đại đã thương lượng với nhau, dự định từng bước mở rộng đội ngũ, để đội ngũ này lớn mạnh đến mức không còn ai có thể uy hϊếp được chúng ta. Hiện tại tôi rất muốn nghe ý kiến của mọi người."
Trước đó Ôn Nhạc đã biết được ý tưởng của Tiêu Văn, tuy rằng đầu óc của cậu vẫn còn đang rất loạn, nhưng cậu vẫn không lên tiếng phản đối.
Lúc mọi người đều đang yên lặng tự hỏi, Hoàng Đào ngược lại là người đầu tiên mở miệng.
Thấy mọi người đều nhìn hắn, hắn nhếch miệng cười cười.
"Ý tưởng của Tiêu lão đại khá tốt, đáng lẽ lời này tôi cùng Dao Dao không nên nói, nhưng nếu không có các cậu, chúng tôi cũng không biết sẽ trải qua những chuyện gì. Nhưng tôi không nhịn được phải nói, nếu mở rộng đội ngũ có thể nâng cao an toàn của chúng ta, nhưng làm sao dám đảm bảo người tiến vào sẽ không có ý xấu? Nói một câu không xuôi tai, nếu các cậu không có ân cứu mạng với hai anh em chúng tôi, chúng tôi sẽ không vì vậy mà nhận định các cậu, dị năng của Ôn thiếu quá nghịch thiên, nếu không có giao tình là ân cứu mạng, nói thật, tôi khẳng định sẽ động tâm tư."
Nghe Hoàng Đào nói xong, lại nhìn Hoàng Dao đang ôm Lý Nham gật gật đầu, những người còn lại đều cười cười. Nếu hai người họ thật sự động tâm tư, Hoàng Đào cũng sẽ không nói trắng ra như vậy, trừ bỏ Hàn Á, những người khác đều khẳng định hai anh em này ở trong lòng. Đối với Hàn Á, muốn lấy được tín nhiệm của hắn không phải dễ dàng như vậy.
"Hoàng Đào nói không sai, muốn cho người gia nhập cũng đáng để chúng ta nghĩ nhiều." Sau khi cười xong, Chu Tuyền đem câu chuyện quay về, "Hàn Á, cậu cùng lão đại thương lượng cả một buổi trưa, đừng nói với tôi là hai người không có kế hoạch gì."
Hàn Á nhún nhún vai, "Chúng tôi đương nhiên là có kế hoạch, không phải trước đó chúng ta gặp được vị quân nhân họ Trần sao, Ôn thiếu từng nói quân nhân sống ở mạt thế không tốt. Hơn nữa đã có nhiều người biến thành tang thi như vậy, tất cả các lãnh đạo quốc gia cũng sẽ có người không khỏe mạnh đi?! Loại virus này cũng sẽ không chọn người, chỉ cần bên phía người lãnh đạo có biến động, cục diện chính trị liền không xong, đứng mũi chịu sào chính là đám quân nhân chỉ biết nghe lệnh làm việc kia, gϊếŧ tang thi chính là bọn họ, bảo vệ lãnh đạo cùng thân nhân của lãnh đạo cũng là bọn họ, gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng là bọn họ. Cho nên tôi cùng lão đại chủ yếu muốn thu phục chính là các vị quân nhân đó."
Chu Tuyền cau mày nghĩ nghĩ, nói: "Cậu cũng nói là bọn họ nghe lệnh hành sự, cho nên những quân nhân kia khẳng định không dễ mượn sức như vậy."
Hàn Á nghe xong, lắc đầu nói: "Đầu tiên, mục đích của chúng ta cũng không phải là mượn sức. Hiện tại thông tin liên hệ bị gián đoạn, các quân khu cùng chính phủ cũng như vậy, chúng ta cũng không phải muốn đối lập với quốc gia, tất nhiên cũng sẽ không đi lung lạc các quân nhân ở các căn cứ quân sự. Mục đích của chúng ta là bảo vệ chính mình, để đội ngũ của chúng ta mạnh hơn, cho nên chúng ta cần người. Mà như vậy cũng cần rất nhiều lương thực, vật tư mới có thể cứu thêm càng nhiều người. Ý của tôi chính là, trên đường đi, chúng ta có thể đem mục tiêu cứu trợ chủ yếu đặt trên người quân nhân, ít nhất thì tín nhiệm của bọn họ càng thêm kiên định, cũng càng dễ bảo trì điểm mấu chốt của con người, tỷ lệ sau khi nhận được trợ giúp lại muốn cắn ngược chúng ta cũng sẽ thấp hơn nhiều."
"Vậy những người khác thì sao? Những người sống sót không có năng lực chúng ta sẽ không cứu?" Mạc Cương không đành lòng hỏi. Người bình thường không có tham gia quân đội, tố chất thân thể không cao, ở thế đạo này muốn sống sót cũng càng thêm khó.
Hàn Á nhìn Mạc Cương há miệng hở dốc, hắn có chút không đành lòng đả kích ông.
Mạc Ngôn nhìn cha, thở dài.
"Ba, chúng ta không phải chúa cứu thế, có năng lực thì sẽ giúp, nhưng lại không thể dễ dàng đưa những người đó gia nhập vào đội ngũ của chúng ta. Ở thời đại này, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình."
Lời Mạc Ngôn nói, ai cũng đều minh bạch, nhưng không phải ai cũng có thể ngoan tâm làm được.
Ôn Nhạc nhíu mày nhìn Mạc Cương cùng Hoàng Dao đầy mặt không đành lòng, lại nhìn nhìn những người khác vẻ mặt bất đắc dĩ. Mười người ở đây, sợ là chỉ có cậu mới là chân chính thờ ơ đối với cầu xin tuyệt vọng của những người sống sót khác.
"Muốn sống thì phải thu lại tâm đồng tình kia đi, đừng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ không đành lòng, thế giới tương lai chính là tang thi ăn thịt người, không thể nhẫn tâm cũng đừng liên lụy người khác. Đến lúc đó thành thành thật thật đi theo những người khác cùng hành động là được, nếu có người đột nhiên tự chủ trương gì đó, đừng trách tôi không nói trước, phàm là người khiến cả đội lâm vào nguy hiểm, tôi mặc kệ hắn là ai, phải rửa sạch đầu chờ tôi tới chém hắn đi!"
Bị lời nói của Ôn Nhạc đánh thức, mọi người không khỏi nhìn về phía cậu.
Hoàng Đào cùng Hoàng Dao chưa từng thấy qua sự quả quyết và hung ác của Ôn Nhạc khi mạt thế vừa bùng nổ, lúc này bị sắc mặt âm trầm của cậu làm giật mình. Từ lúc nhận thức cậu đến hiện tai, đối với hai người họ, Ôn Nhạc là một người ôn hòa ngoan ngoãn, còn có chút dễ dỗi, làm sao lại biết rằng cậu là một con sói khoác da thỏ.
Ngay cả những người cùng cậu trốn khỏi thành phố A, sau khi nghe thấy lời nói của Ôn Nhạc, ngay cả Hàn Á cũng đều thành thành thật thật ngồi xuống.
Đáy lòng Mạc Cương cảm thán, thời điểm mấu chốt, Ôn Nhạc đứa nhỏ này, chỉ sợ là còn tàn nhẫn hơn bọn Tiêu Văn.
Ôn Nhạc nhìn chung quanh một vòng, sắc mặt hoãn lại, "Ý tưởng của Tiêu Văn cùng Hàn Á đặt ở đây, ai có ý kiến gì thì có thể lên tiếng, mọi người cùng nhau thương lượng."
Ân Trình Dương thấy Ôn Nhạc sắc mặt hòa hoãn, bàn tay vung lên.
"Cái này có gì mà thảo luận, còn không phải là đánh nhau thu đàn em, gặp được người không vừa mắt liền đánh đến khi thắng thôi sao?! Giống với chúng ta trước kia thôi mà!"
Anh em Hoàng Đào mới vừa bị biến hóa của Ôn Nhạc dọa hoảng, lại bị lời nói của Ân Trình Dương đả kích hoàn toàn, trong lòng kêu rên, đến tột cùng thì bọn họ là đám người gì vậy trời!
Ôn Nhạc nghe thấy Ân Trình Dương lớn giọng nói, nháy mắt rơi lệ đầy mặt.
Cậu cuối cùng cũng nghĩ ra vì sao trong lòng luôn cảm thấy không có biện pháp ngăn căn Tiêu Văn rồi!!
Thu đàn em hả? Cái này chính là chiến tranh buôn người quy mô lớn đó ông cố ơi!
Ngăn cản hả? Ngăn cản cái cục cớt!! Đó là nghề cũ của đám người kia, cậu lấy cái gì mà đi ngăn cản?!
Lo lắng hả? Lo lắng cái *beep á! Bọn họ vốn dĩ đã là một đám người đối nghịch với chính phủ rồi!