Từ M thị, bọn họ trực tiếp chạy đến khu vực nhiều núi, dọc theo đường đi không có quốc lộ, có đoạn đường thì còn tốt, có thôn trấn trải đường đất, nhưng có hơn phân nửa thời gian đều phải chạy trên đá vụn cỏ khô. Xe một đường xóc nảy, ngồi trên xe cũng không dễ chịu, lái xe lại càng mệt hơn. Bọn họ láu xe ước chừng hai giờ, Ân Trình Dương thay cho Mạc Ngôn.
So kĩ thuật lái xe, tốt nhất chính là Mạc Ngôn, đoạn đường cuối cùng còn phải giao cho hắn, cho nên cần phải để Mạc Ngôn thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi một lát.
Một đường này chạy vội, không có vào thôn trấn nông thôn, cho nên tang thi chặn đường cũng không nhiều, Tiêu Văn cùng Hàn Á cũng thay đổi vị trí.
Ôn Nhạc theo thói quen lấy ra bút giấy, một bên cùng hai người bên cạnh thảo luận đồ vật cần chuẩn bị sau khi vào núi, một bên bôi bôi vẽ vẽ.
Mạc Cương cùng hai anh em Hoàng Đào đều xuất thân từ nông dân, lúc này chuẩn bị vào núi, bọn họ cũng thỉnh thoảng quay đầu lại nói ra ý nghĩ của mình, cho bọn Ôn Nhạc không ít kiến nghị.
"Đám mây cách chúng ta ngày càng gần!" Chu Tuyền vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu lại nói.
Những người khác không khỏi nhìn ra bên ngoài xe.
Đám mây màu đen ban đầu ước chừng chỉ cỡ bàn tay, hiện tại cơ hồ đã bao trùm nửa bầu trời.
Ôn Nhạc nhìn đồng hồ, đã chạy được năm giờ.
"Để tôi lái đi." Mạc Ngôn vỗ vỗ bả vai Ân Trình Dương.
Ân Trình Dương nhìn trước mặt, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi. Hắn cũng không nói lời dư thừa, dừng xe lại cùng Mạc Ngôn thay đổi vị trí.
"Tốc độ của chúng ta vẫn nhanh hơn tốc độ di chuyển của đám mây, lát nữa sau khi vào núi cố gắng nắm chặt thời gian tìm một sơn động an toàn, như vậy cũng có thể dư ra chút thời gian làm chuẩn bị." Ôn Nhạc nói xong, vỗ vỗ Hoàng Dao, "Dị năng của cô có thể xây tường đất tự nhiên cũng có thể đào sơn động, có từng thử qua có thể đào được bao lớn hay không?"
Hoàng Dao lắc đầu, "Chưa thử qua."
Ôn Nhạc cũng không thất vọng, Hoàng Dao mới vừa có dị năng đã bị người trong thôn nhốt lại, chưa thử qua cũng bình thường. Chưa có kinh nghiệm cũng không có vấn đề, dị năng của Hoàng Dao ở mạt thế ở thời điểm ban đầu đã xem như là rất mạnh, phỏng chừng đào một không gian mười mấy mét hẳn là có thể.
"Lát nữa sau khi vào núi, anh cõng em chạy nhanh để em đem tinh thần lực tản ra, nếu có thể tìm được một cái sơn động có sẵn là tốt nhất, còn nếu thật sự không được thì tìm một nơi an toàn để Hoàng Dao đào một cái." Ôn Nhạc ghé vào bên tai Tiêu Văn nhỏ giọng nói.
Tiêu Văn gật gật đầu. Tốc độ của anh có thể còn nhanh hơn lái xe nhiều, huống chi ở trong núi xe không thấy rõ bao quát.
"Hơn một tháng bão tuyết, có thể lấy xe làm yểm hộ để lấy vật tư ra cũng không được nhiều. Nắm chặt thời gian quan sát hai anh em kia, nếu thật sự không được liền để lại chút đồ vật cho bọn họ, chúng ta đổi một nơi khác để tránh né." Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn nhìn nội dung trên giấy Hàn Á viết, gật gật đầu.
Người bọn họ đã cứu, còn có nhận được sự tán thành của bọn họ hay không, phải xem biểu hiện của hai người kia.
Đáy mắt Tiêu Văn hiện lên hàn quang.
Lúc trước cứu người, bất quá là bởi vì lần đầu tiên gặp được dị năng giả khác, hơn nữa nghe ý tứ Ôn Nhạc, dị năng của Hoàng Dao còn rất mạnh, có thể trở thành trợ lực cũng không tồi, dù sao người trong thôn cũng không hy vọng Hoàng Dao tồn tại, bọn họ mang người đi so với để người trong thôn gϊếŧ chết cũng không quá ảnh hưởng đến những thôn dân đó. Bất quá nếu như hia người này tâm tư bất chính, anh không ngại thân thủ giải quyết họ, ngay cả đứa bé kia, anh cũng sẽ không lưu lại hậu hoạn.
Ôn Nhạc dựa vào trong lòng ngực Tiêu Văn, tự nhiên sẽ không nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của Tiêu Văn, nhưng Hàn Á lại nhìn đến rõ ràng chính xác.
Nội dung trên giấy là cho Ôn Nhạc xem, lão đại khẳng định hiểu rõ ý tứ của y.
Tuy rằng Ôn thiếu không còn mềm lòng giống với trước kia, ngay cả lần này cứu người đều là nghe theo ý tứ lão đại, mà cậu lại không có chủ động nói muốn cứu người, nhưng Ôn thiếu rốt cuộc vẫn là quá mức đơn thuần. Sau khi cứu người cũng không giống cậu nghĩ, cảm thấy người không tốt là có thể tùy tiện ném qua một bên. Có đôi khi cứu người xong, người ta sẽ cảm thấy bạn hẳn là chiếu cố bọn họ, nếu như mặc kệ, bọn họ sẽ hận bạn, thậm chí chỉ cần có cơ hội, liền sẽ đi hại bạn. Đây là nhân tính.
Ôn thiếu không nghĩ tới, nhưng bọn hắn hiểu được, cho nên y muốn đem tất cả uy hϊếp bóp chết trước khi chúng kịp nảy sinh.
"Tới rồi." Mạc Ngôn nói, đánh vỡ trầm tư của Tiêu Văn cùng Hàn Á.
Nguyên lai bọn họ đã tới chân núi.
Phía trước không có đường cho xe chạy tiếp, có thể hướng khác sẽ có, nhưng bọn họ không có thời gian đi tìm.
"Mọi người ở trên xe chờ, tùy thời nhìn máy định vị trên xe, chỉ cần biết rằng khi tìm thấy nơi thích hợp chúng tôi sẽ phát tín hiệu. Mọi người liền chuẩn bị đi theo, đồ vật trên xe có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, sau đó đi theo hướng định vị. Đồ còn dư lại để tôi cùng Ôn Nhạc trở về lấy." Tiêu Văn an bài xong, liền cõng theo Ôn Nhạc, lấy tốc độ nhanh nhất chạy lên núi.
Đám mây đen cách nơi này không còn xa, thêm một giờ nữa phỏng chừng là đuổi tới đây.
Ôn Nhạc cắn răng một cái, đem tinh thần lực tản ra.
Tinh thần lực của Ôn Nhạc có thể quan sát hết thảy trong vòng 20 mét. Với tốc độ Tiêu Văn, không đến mười phút, hai người đã đứng ở đỉnh núi.
"Tiếp tục đi tới trước hay là trở về?"
Ôn Nhạc đứng ở đỉnh núi, nhìn núi non phía trước liên miên không dứt, có chút do dự nhưng vẫn nói: "Tiếp tục đi tới trước, nếu đến đỉnh núi phía trước kia mà vẫn không tìm được thì trở về."
Tiêu Văn một lần nữa cõng Ôn Nhạc, lại bắt đầu gia tốc.
"Từ từ!" Lần này mới vừa chạy, Ôn Nhạc đã kêu dừng.
Tiêu Văn vội vàng phanh lại, xoay người chạy về hướng Ôn Nhạc chỉ.
Vào lúc bọn họ vừa đến cách đỉnh núi khoảng 100 mét, Ôn Nhạc từ trên lưng Tiêu Văn nhảy xuống, cẩn thận bước lại gần cửa động chỉ đủ để một người đi qua.
"Cái động này rất lớn, em dò xét không hết được."
Tiêu Văn lấy súng ra, đi phía trước Ôn Nhạc, tiến vào bên trong sơn động.
Ôn Nhạc cũng nắm chặt súng, đi theo sau Tiêu Văn.
Cửa động rất nhỏ, ánh sáng không chiếu vào được, trong động một mảnh đen nhánh. Ôn Nhạc lấy ra một cái đèn pin. Sau khi có ánh sáng từ đèn pin, tình huống trong sơn động cũng rõ ràng hơn.
Nơi này là một không gian hình trứng, rộng khoảng 30 mét, dài xấp xỉ 60 mét. Tiêu Văn cùng Ôn Nhạc đi đến tận cùng bên trong, phát hiện một cái cửa động nhỏ.
"Cửa động này hẳn là do động vật nào đó đυ.ng trúng." Tiêu Văn chỉ chỉ cửa động nhỏ kia.
Ôn Nhạc nhún nhún vai, từ trong không gian lấy ra một cục đá thật lớn đem cửa động nhỏ lấp kín, như vậy cái sơn động này tạm thời an toàn.
"Trong không gian của em làm sao còn có cục đá nữa thế?" Hơn nữa còn là một cục đá lớn như vậy?! "Dùng để đập tang thi sao?" Tiêu Văn buồn cười chỉ vào cục đá hỏi.
Ôn Nhạc tức cười mà nhìn anh, đây là cục đá trên núi ở trong không gian của cậu, thuận tay nên lấy ra.
Tiêu Văn thấy vẻ mặt của Ôn Nhạc, cảm thấy rất là đáng yêu, cúi đầu hôn hôn khuôn mặt cậu.
Ôn Nhạc đỏ mặt, ấn xuống máy định vị, phát tín hiệu cho bọn Hàn Á.
"Chúng ta cũng trở về thôi, còn phải thu xe vào không gian, nếu không bão tuyết tới lại không tìm thấy."
Tiêu Văn nhìn bộ dạng giả vờ trấn định của cậu, cũng không tiếp tục trêu ghẹo nữa, ở trong sơn động tìm một chỗ thích hợp đem máy định vị đặt lên, sau đó dắt tay Ôn Nhạc đi ra ngoài.
Thời điểm bọn họ chạy về nơi đậu xe, trên xe đã không còn ai, Ôn Nhạc trực tiếp ghé vào vai Tiêu Văn đem xe thu vào, sau đó bảo Tiêu Văn trở về.
Tiêu Văn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Ôn Nhạc, đáy lòng có chút buồn cười.
Cứ để cậu kiêu ngạo một đoạn thời gian, tương lai anh sẽ để cho cậu cưỡi đủ!
Ôn Nhạc tự nhiên không nhìn thấy được biểu tình đáng khinh của Tiêu Văn, trong lòng còn vì được miễn phí cưỡi trên lưng anh mà vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ.
Cứ vui vẻ đi, rồi sẽ có thời điểm cậu sẽ phải khóc!