Ân Trình Dương cùng Mạc Ngôn mỗi người khiêng một cái ba lô leo núi cỡ bự, cùng những người khác đi theo thôn trưởng vào trong thôn. Trong bao kỳ thật chỉ có mấy bộ chăn, trừ bỏ thể tích bên ngoài nhìn có chút dọa người, còn trọng lượng không quá nặng. Như vậy cũng tiện cho Ôn Nhạc lấy đồ vật từ không gian ra bên ngoài, người khác cũng sẽ không tự mình lật xem đồ vật ở trong ba lô đi?!
Trừ bỏ cửa thôn được làm bằng tường đất, Lý gia thôn cũng không khác mấy với những thôn trang khác mà bọn Tiêu Văn đã từng gặp qua, mỗi nhà mỗi hộ đều có một mảnh đất nhỏ, trong vườn chỉ có một con chó trông nhà, cùng nuôi thả một ít gà vịt linh tinh.
Đoàn người Tiêu Văn nhìn đang cùng người trong thôn một đường nói chuyện phiếm, nhưng lại đang lén cẩn thận quan sát bốn phía.
Ôn Nhạc tản ra tinh thần lực, ý đồ tìm được vị dị năng giả kia. Nhưng dọc theo đường đi cũng không có thu hoạch gì.
Về tinh thần dị năng, thời điểm năng lực không cao kỳ thật đây cũng chỉ là một dị năng râu ria. Trừ bỏ có một cái không gian không lớn, cũng không có bất luận kỹ năng công kích bảo mệnh gì. Nhưng mà cho dù dị năng giả hệ tinh thần năng lực thấp, chỉ cần ở trong phạm vi tinh thần lực, đều có thể thực dễ dàng phát hiện ra dị năng giả cùng người thường.
Đối với người thường, khi tinh thần lực rà quét sẽ là màu xám, tang thi là màu đen, mà dị năng giả thì do dị năng bất đồng, biểu hiện màu sắc cũng sẽ bất đồng, tỷ như hỏa hệ là màu đỏ, thủy hệ là màu lam, thổ hệ là màu vàng nhạt, cũng có một ít dị năng đặc thù như lôi hệ là màu tím, trị liệu là màu vàng sậm một chút, có thể nói chỉ cần có màu sắc rực rỡ, chính là có dị năng.
Dọc theo đường đi không có phát hiện bất luận cái gì, Ôn Nhạc chỉ phải đem ánh mắt tỏa định ở trên người thôn dân. Làm bộ lơ đãng tiến đến bên cạnh trưởng thôn.
"Trưởng thôn ơi, vừa rồi ở cửa có cái tường đất thật cao a, mọi người làm sao xây lên được?"
Vừa dứt lời, bọn Ôn Nhạc liền phát hiện người trong thôn bao gồm trưởng thôn đều cứng đờ, sau đó lại chậm rãi nở một nụ cười khó coi.
"Người trong thôn sức lực rất lớn, xây tường đất cũng không khó." Trưởng thôn cương mặt cười nói.
Ôn Nhạc gật gật đầu, không hỏi tiếp. Vừa rồi cậu đã phát hiện có mấy thôn dân ngay khi cậu vừa hỏi xong thì không tự giác nhìn về một phương hướng. Ôn Nhạc nhảy nhót trở về bên cạnh Tiêu Văn, giả bộ tò mò nhìn bốn phía, nhưng đặc biệt để ý đến một phương hướng.
Trưởng thôn mang theo bọn họ đến trước cửa một căn nhà bên cạnh thôn.
"Người của căn nhà này đã dọn vào thành phố nên còn để trống, các cậu dọn dẹp một chút là có thể ở được," nói xong, trưởng thôn lại chỉ huy hai người, "Đại Tráng, Hổ Tử, hai đứa đi vào giúp đỡ thu thập một chút."
"Vâng ạ!" Lý Đại Tráng lên tiếng, sau đó cùng một người trẻ tuổi khác vào sân.
Hàn Á làm đại diện, y tiến lên cảm tạ trưởng thôn đã nguyện ý trợ giúp. Những người khác cũng không khách khí, liền đi vào nhà. Sau khi Chu Tuyền vào nhà liền cầm lấy cây chổi trong tay Lý Đại Tráng.
"Để chúng tôi tự dọn dẹp đi, được mọi người giúp đỡ chúng tôi đã vô cùng cảm kích, không cần lại phiền toái các anh." Chu Tuyền khách khí nói.
Người trong thôn đều rất thật thà, nếu bọn họ đã mở miệng nói như vậy, hai người Lý Đại Tráng cũng không từ chối nữa, hỏi bọn họ biết cách nhóm lửa hay không, nhận được đáp án khẳng định liền vỗ vỗ quần áo đi ra cửa.
Lúc này Hàn Á cũng vào phòng, trong tay xách theo hai con gà do thôn dân đưa lại đây ép họ nhận lấy. Thôn dân ngoài phòng cũng đã tản ra.
Mạc Cương cùng Ân Trình Dương đang nhóm lửa ở bệ bếp, Ôn Nhạc đem cổng nhà đóng lại, sau đó lại đem cửa nhà cửa phòng cũng khép lại tất, ai kêu phòng bếp lại ở trong phòng khách, như vậy khi cậu từ không gian lấy ra thịt cá rau dưa gì đó cũng không có ai thấy được. Khó có được điều kiện thuận lợi, cậu muốn làm nhiều một chút, dù sao chất lượng đồ ăn được lấy từ không gian không kém.
Kiểm tra toàn bộ căn nhà xong, Mạc Cương đem đuổi Tiêu Văn cùng Hàn Á đi ra khỏi bếp, hai người này đừng nói là nấu cơm, ngay cả nhặt rau cũng không biết, đứng ở trong bếp chỉ thêm chật chội, cho nên đi ra chỗ khác muốn làm gì thì làm.
"Chú thấy than đá cùng củi lửa có không ít, lát nữa làm cơm xong, chú hầm thêm canh. Vào mùa đông này uống ít canh không chỉ ấm áp còn có thể xua tan cảm lạnh."
Nghe thấy chú Mạc nói, những người bị chú Mạc bắt ở lại hỗ trợ nấu cơm đều vội vàng gật đầu như điên.
Ôn Nhạc âm thầm ảo não, cậu như thế nào quên mất chuyện này. Trong không gian chuẩn bị đồ ăn đều là cơm gia đình hoặc là đồ ăn vặt, cơ hồ không có canh hầm nào. Trời giá rét như thế này, mỗi bữa cơm uống một chén canh nóng thì thoải mái biết bao nhiêu a!
Nhìn hai con gà trên mặt đất, Ôn Nhạc nghĩ nghĩ, hai con gà này nấu cũng không được bao nhiêu canh, thời buổi này nếu được uống canh dê là ấm áp nhất! Vừa nghĩ xong, bàn tay Ôn Nhạc vung lên, một con dê béo xuất hiện trên mặt đất.
Đột nhiên bị thả ra, dê béo mờ mịt nhìn xem bốn phía, cỏ đâu? Dê béo khác đâu?
Mờ mịt không chỉ có dê béo, hai con mắt của Ân Trình Dương mở to, trừng mắt nhìn con dê đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, những người khác cũng há hốc mồm nhìn con dê này. Thẳng đến khi dê béo bị nhìn chằm chằm đến nổi nóng, mọi người mới phản ứng lại, một đám ba chân bốn cẳng tiến lên ấn dê béo xuống đất.
Mạc Cương do dự nhìn về phía Ôn Nhạc: "Hầm canh dê?"
Nhìn Ôn Nhạc gật gật đầu một cách đương nhiên, những người khác đều muốn tiến lên bóp chết cậu.
"Gϊếŧ dê ở đây không phải sẽ khiến cho những người trong thôn đó phát hiện sao?! Mùi máu tươi đậm như vậy sẽ bị người bên ngoài nghĩ là có người chết a?!" Chu Tuyền so với con dê trên mặt đất còn muốn táo bạo hơn, hắn đè thấp giọng nói hướng Ôn Nhạc gầm nhẹ.
Ôn Nhạc vô tội chớp chớp mắt.
Mạc Cương thở dài, đứa nhỏ này căn bản không biết muốn gϊếŧ dê là cần một quá trình đi?!
"Có sẵn thịt dê không?"
Ôn Nhạc gật gật đầu, bất quá vẻ mặt cậu có chút rối rắm.
Chu Tuyền liếc mắt một cái liền nhìn ra trong lòng Ôn Nhạc đang nghĩ cái gì, "Không gian của cậu không phải có thể giữ tươi sao? Cho nên thịt dê có sẵn cũng giống nhau."
"Chính là, tôi cảm thấy thịt dê không còn mới mẻ." Ôn Nhạc không tình nguyện nói.
Chu Tuyền nhếch nhếch khóe miệng, còn muốn được chọn? Những người không có được không gian hoặc là không gian không thể giữ tươi thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ khỏi cần sống?
Thấy Chu Tuyền vẫn luôn ôn hòa hiện tại sắc mặt không đúng, Ôn Nhạc vẫn là đem con dê béo còn đang giãy giụa thu vào. Một lần nữa lấy ra chút thịt dê cùng xương heo, sau đó thành thành thật thật đi theo bên người chú Mạc.
Chú Mạc cầm lấy thịt bắt đầu rửa sạch, nghĩ nghĩ một chút lại nói với Ôn Nhạc một vài thứ. Ôn Nhạc tìm kiếm trong không gian, sau đó lại lấy đồ vật để lên trên bàn.
Trọng trách gϊếŧ gà giao cho Ân Trình Dương, chỉ thấy Ân Trình Dương một tay nắm chặt cổ gà, một cái tay khác giơ tay chém xuống, đặt một cái thau sắt lớn ở trước mặt bắt đầu hứng máu.
Ôn Nhạc xem đến hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ thấy vài phút sau, hai con gà đã được xử lý xong, cậu lập tức lại đưa thêm hai con gà khác, so với việc mổ dê, gϊếŧ gà đơn giản hơn nhiều. Dù sao một con cũng là gϊếŧ một đám cũng là gϊếŧ.
Chu Tuyền đứng một bên rửa rau nhìn thoáng qua, cũng không nói gì nữa.
Ân Trình Dương chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn thế nhưng lại được gϊếŧ gà gϊếŧ đến mỏi tay, mắt thấy ở một bên có ít nhất hơn hai mươi con gà chết, lại nhìn nhìn trong tay Ôn thiếu xuất hiện gà sống, Ân Trình Dương khóc không ra nước mắt.
Cũng may Mạc Cương bảo Ôn Nhạc ngừng lại, cậu mới không tiếp tục bắt gà ra, ông chỉ huy Mạc Ngôn xách theo gà bỏ chúng vào nồi to bắt đầu đi hầm.
Nhìn biểu tình chưa đã thèm của Ôn Nhạc, Mạc Cương chỉ có thể để cậu hội hợp cùng hai người bị đuổi trước đó.
Trong phòng, Tiêu Văn cùng Hàn Á vừa thấy Ôn Nhạc tiến vào, vội vàng vẫy tay kêu cậu đi qua đây.
"Trên đường tới đây cậu cũng chú ý tới phản ứng của những người thôn dân kia đúng không?"
Hàn Á không đầu không đuôi hỏi một câu làm Ôn Nhạc sửng sốt, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý bọn họ đang nói chính là lúc cậu hỏi đến tường đất tại cửa thôn.
"Tôi nhớ rõ có mấy người đó đều cùng nhau nhìn thoáng qua một phương hướng, tôi hoài nghi dị năng giả kia bị giấu ở chỗ tối, có thể là sợ chúng ta có ý xấu gì với người nọ."
Hàn Á liếc mắt nhìn Tiêu Văn một cái, mới nói: "Chúng tôi đang hoài nghi người nọ là bị cầm tù."
Ôn Nhạc trừng lớn đôi mắt nhìn hai người.
"Sao có thể?! Người nọ năng lực mạnh như vậy, ở mạt thế, những người trong thôn còn phải dựa vào hắn bảo hộ! Hơn nữa anh cho rằng dị năng giả là dễ dàng bị nhốt như vậy? Đối với thổ hệ dị năng, trừ phi là bị nhốt trong một căn phòng toàn là kim loại, nếu không họ có thể đào một cái động từ dưới nền đất chạy ra ngoài."
Tiêu Văn cùng Hàn Á thở dài, Ôn Nhạc suy nghĩ quá đơn giản.
"Cậu cho rằng người nơi này thật sự giống chúng ta dễ dàng tiếp thu sự tồn tại của dị năng giả như vậy? Đừng nói dân quê, ngay cả người trong thành phố cũng không thấy được mấy người có thể tiếp thu, mạt thế vừa mới bắt đầu, những thôn dân ngu muội đó đem dị năng giả kia xem như là yêu vật. Cũng rất có thể vị dị năng giả kia cũng tự cho rằng bản thân hắn cũng là quái vật?"
Không thể không nói, phân tích của Tiêu Văn cùng Hàn Á không hề sai, chân tướng cùng với những điều bọn họ nghĩ không sai biệt mấy.
Ôn Nhạc nghe hai người phân tích, cũng cảm thấy cậu suy nghĩ quá mức đơn giản. Kiếp trước, cậu có thể dễ dàng tiếp nhận sự tồn tại của dị năng giả là bởi vì Tiêu Văn có dị năng, cậu biết Tiêu Văn tuyệt đối sẽ không thương tổn cậu. Hơn nữa, dọc theo đường đi, Tiêu Văn cũng dựa vào dị năng của anh mà giữ an toàn cho cậu.
Mà người nơi này không giống cậu, từ lúc bắt đầu đã sợ hãi sự tồn tại của dị năng giả.
"Chờ trời tối, tôi cùng Tiêu Văn sẽ đi tham dò thử xem, nếu là giống như suy nghĩ của hai anh, vậy chúng ta liền bắt cóc hắn."
Tiêu Văn cùng Hàn Á gật gật đầu, đi thăm dò là điều chắc chắn, nhưng là muốn bắt cóc hay không chỉ có thể để lúc đó xem thử mới biết. Cho dù người nọ có dị năng mạnh mẽ, bọn họ cũng không dám dễ dàng mang theo bên người, vạn nhất người kia tâm tư bất chính, là bọn họ đã dẫn sói vào nhà.