Chương 14: Vào thôn

Nhìn xe Trần Kiến Hằng càng lúc càng xa, Ôn Nhạc thu hồi tầm mắt, đáy mắt có chút đau thương. Quân nhân thời mạt thế a!

Tiêu Văn nghiêng đầu nhìn Ôn Nhạc đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, trong lòng phiến loạn, duỗi tay nắm chặt lấy tay cậu. Ôn Nhạc chú ý tới cái người tên Trần Kiến Hằng kia làm anh thực để ý, ngay cả việc đem tặng súng ống cùng nói chuyện với hắn, Ôn Nhạc nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng anh bảo vệ cậu 5 năm, nhìn cậu 5 năm, như thế nào không phân biệt được biểu tình của Ôn Nhạc là đang quan tâm.

Anh bảo vệ 5 năm mới có thể khiến cậu động tâm, mà cái người Trần Kiến Hằng kia bất quá mới chỉ gặp mặt một đêm, ngay cả bạn bè còn chưa được tính nữa!

Ôn Nhạc bị niết có chút đau, khó hiểu nhìn về phía Tiêu Văn, liền nhìn thấy cảm xúc tức giận cùng bất mãn, hoảng sợ ở trong mắt Tiêu Văn không kịp che giấu.

Này...... Là làm sao vậy?

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Ôn Nhạc, Tiêu Văn quay đầu đi, cũng không giải thích.

"Ôn thiếu a, Trần Kiến Hằng đã đi rồi, tôi...... Có thể ăn cơm không?" Ân Trình Dương quay đầu lại hỏi, từ buổi sáng tỉnh lại hắn liền cảm thấy đói bụng, vừa rồi có người ở đây, Ôn thiếu không lấy đồ vật hắn cũng có thể hiểu được, hiện giờ những người này đều đã đi rồi, Ôn thiếu sao còn chưa có động tác gì a?! Bụng của hắn đều vang lên ầm ầm rồi á!

Ôn Nhạc vẫn còn ngơ ngác mà nhìn về phía Ân Trình Dương, thẳng đến khi đem Ân Trình Dương nhìn đến dựng cả lông mao mới phản ứng lại được.

Trần Kiến Hằng......

Ôn Nhạc đầu đầy hắc tuyến.

Tiêu Văn đây là đang ghen hả?! Đúng không! Đúng không!

Móc ra vài hộp bánh quy đưa cho bọn họ, Ôn Nhạc cầm phần ăn của cậu cùng Tiêu Văn đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "Ghen?"

Tiêu Văn biệt nữu không thèm nhìn cậu, nhưng Ôn Nhạc nhìn thấy lỗ tai dần dần đỏ lên của Tiêu Văn thì cúi đầu cười trộm.

Trước kia làm sao cậu lại không phát hiện Tiêu Văn đáng yêu như vậy a!!

Ôn Nhạc không ngừng cố gắng tiến vào trong lòng ngực của Tiêu Văn, nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ là tôn kính quân nhân mà thôi, mạt thế đến bọn họ sẽ rất thảm, có thể giúp đỡ liền giúp đỡ một chút." Tuy rằng cậu thấy Tiêu Văn ghen lên thì rất vui vẻ, nhưng cậu cũng không muốn bị oan uổng đâu!

Hơn nữa cậu là thẳng nam có được không, ngoại trừ Tiêu Văn, còn có thể yêu người khác được sao?!

Tiêu Văn kỳ thật rất muốn hỏi, cậu làm sao lại biết vào mạt thế quân nhân sẽ thực thảm? Mơ thấy? Trong mơ có thể đúng sao...... Thôi được rồi, mạt thế cũng đã buông xuống, có lẽ là đúng thật......

Nhìn vẻ mặt Ôn Nhạc, bộ dạng bị người hiểu lầm thực thảm thực đáng thương, Tiêu Văn rộng lượng buông tha vấn đề này.

Ôn Nhạc buồn bực thấy Tiêu Văn nháy mắt khôi phục sắc mặt, còn tự cho là mình rộng lượng tà tà liếc mắt nhìn cậu một cái...... Cậu chỉ muốn nói...

Con mẹ nhà anh! Oan uổng người khác còn có một bộ đạo lý như vậy!

Xe một đường chạy tới, so với một ngày trước, tốc độ cũng nhanh hơn một ít, Mạc Ngôn đã quen với việc trái lạng phải lách, hơn nữa tang thi trên đường đều đã được giải quyết.

Giữa trưa bọn họ giải quyết bữa cơm trên xe, Ân Trình Dương cùng Mạc Ngôn thay ca lái xe để ăn cơm. Thời điểm đến buổi chiều 3 giờ, Hàn Á xoay người cùng Tiêu Văn thương lượng sắp tới nên rẽ sang đường nào, lại đi tới trước khoảng chừng một giờ, sẽ tới nội thành M thị.

Dựa theo tình huống tang thi trên đường, xem ra nếu muốn đi xuyên qua M thị hiển nhiên không được lạc quan cho lắm. Cho nên Hàn Á kiến nghị rẽ sang một con đường khác, cách đó không xa có một thôn trang nhỏ, nhìn từ bản đồ M thị, thôn trang phía trước không lớn, phỏng chừng nhân số sẽ không vượt quá một ngàn, đối phó cũng tương đối dễ dàng. Đêm nay cũng ở thôn trang đó nghỉ ngơi chỉnh đốn, cũng để chuẩn bị cho hành trình ngày mai đi ngang qua M thị.

Tiêu Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy không tồi, bọn họ căn bản không biết rõ tình huống M thị như thế nào, nếu tiếp tục đi tới, dựa theo tốc độ hiện tại, ở tình huống không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, phỏng chừng rạng sáng mai mới có thể chạy ra khỏi M thị. Trời tối, hành động của bọn họ cũng sẽ chịu hạn chế rất lớn, mà tinh thần của mọi người cũng không nhất định có thể ứng phó được hết. Vẫn là chờ đến ngày mai, khi tinh thần của mọi người hồi phục lại tiến lên đi.

Được Tiêu Văn đồng ý, Hàn Á liền nói với Mạc Ngôn, dựa theo bản đồ đánh dấu lộ tuyến mà chạy về hướng thôn nhỏ.

Ôn Nhạc cầm lấy súng vươn ra ngoài cửa sổ, thay Hàn Á thủ bên phải xe.

Sau khi ra khỏi cao tốc, tuy rằng đường đất gập ghềnh, nhưng dọc theo đường đi không có xe hay con tang thi nào, huống hồ đây là xe quân đội, chạy trên mặt đường gồ ghề ngược lại hiện ra ưu thế của nó. Tốc độ xe dần tăng lên, không đến nửa giờ là đã có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng thôn trang.

Chạy đến gần, xe chậm rãi dừng lại, người ngồi trên xe đều căng chặt thần kinh.

"Đường bị chặn rồi." Mạc Ngôn giải thích. Xung quanh thôn đều là cây ăn quả, muốn đi vào thôn chỉ có một con đường, nhưng hiện tại con đường này lại bị một bức tường đất chặn ngang.

Sau khi xác định nơi này an toàn, Ân Trình Dương nhảy xuống xe, đi đến trước mặt tường đất, cẩn thận nghiên cứu rồi trở lại trên xe.

"Bức tường đất này mới được xây lên, trên mặt tường vẫn còn ướt. Bất quá không có dấu hiệu đứt gãy, không giống như là được xây lên từ gạch, ngược lại là giống như có một khối đất dựng tại đây." Ân Trình Dương sờ sờ đầu giải thích, hắn từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, so với mấy người đang ngồi trên xe ngay cả ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được thì hắn hiểu rõ hơn, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra làm sao có thể đem một mặt tường lũy xây được tinh mịn đến như vậy.

Ôn Nhạc nghe Ân Trình Dương phân tích, trong lòng giật thót.

Chẳng lẽ là......

"Nghĩ đến cái gì?" Hàn Á chú ý tới khϊếp sợ cùng không xác định chợt lóe trong mắt Ôn Nhạc rồi biến mất.

"Có lẽ là dị năng...... Thổ hệ dị năng." Ôn Nhạc nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nếu phân tích của Ân Trình Dương không sai, vậy thì chỉ có thổ hệ dị năng giả mới có thể dùng dị năng làm được như vậy, một mặt tường hoàn toàn chỉnh thể.

Hơn nữa chiếu theo diện tích bức tường, vị dị năng giả này năng lực rất mạnh, ít nhất là vào thời kỳ đầu của mạt thế, năng lực của người này là sự tồn tại rất hiếm có.

"Rất mạnh?" Hàn Á tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của Ôn Nhạc, sau đó nhận được cái gật đầu Ôn Nhạc, "Có thể đối phó không?"

Vạn nhất thôn này bài xích người ngoài, bọn họ cũng không có thời gian lại tìm một địa phương an toàn khác để qua đêm.

"Nếu chỉ có một hai dị năng giả còn có thể giải quyết, nếu nhiều hơn......" Ôn Nhạc nghĩ nghĩ nói, bất quá nghĩ lại, gặp được một dị năng giả cũng không dễ dàng, nếu có nhiều dị năng giả như vậy, nơi này cũng quá thần kỳ rồi đi!

Tiêu Văn nhìn bức tường bên ngoài xe, bắt đầu an bài.

"Lát nữa cần phải hỏi ý kiến người trong thôn, tận lực khiến cho họ đồng ý ở nhờ một đêm, cũng có thể lấy đồ vật tới đổi. Nếu họ không đồng ý, liền mạnh mẽ tiến vào, bất quá tận lực không đả thương người khác."

Dù sao cũng là thôn của họ, nếu đả thương người ta thì có chút quá đáng.

Những người khác gật gật đầu.

Vốn dĩ Ân Trình Dương định đi xuống kêu cửa, nhưng bị Hàn Á ngăn lại, Hàn Á lôi kéo Ôn Nhạc cùng xuống xe, đi đến bên ngoài tường đất.

"Xin chào...... Xin hỏi có người ở đây không......" Hàn Á lớn giọng hỏi.

Ôn Nhạc lé mắt nhìn Hàn Á bày ra một mặt hòa ái dễ gần, mặt khinh thường bĩu môi, hừ! Hồ ly! Bất quá cậu vẫn là tản ra tinh thần lực chú ý chung quanh.

Khi tinh thần lực tản ra, Ôn Nhạc liền cảm giác được đằng sau tường đất có hai người đang ngồi xổm, có thể là đã nghe thấy lời nói của Hàn Á, một người trong đó không phát ra tiếng động mà lặng lẽ thối lui, phỏng chừng là trở về mật báo.

Ôn Nhạc chớp chớp mắt với Hàn Á, vươn hai cái ngón tay, lại thu hồi một ngón tay, chỉ chỉ phương hướng bên trong. Hàn Á gật gật đầu, lại vờ như không biết bên trong có người, tiếp tục hô: "Có người không? Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, muốn tá túc một đêm. Sáng mai liền đi."

Qua vài phút, Ôn Nhạc làm một cái thủ thế với Hàn Á, ý bảo có không ít người đang lại đây.

Hàn Á không ngừng cố gắng nói: "Xin hỏi có người nghe thấy không? Chúng tôi là người đi ngang qua đây, chỉ muốn tìm một nơi an toàn qua đêm, không có ác ý. Đều là người sống sót trong thời hỗn loạn, thế đạo cầu sinh, mong mọi người giúp đỡ."

"Các cậu từ đâu tới?" Một thanh âm già nua từ bên trong tường đất truyền đến.

"Thành phố A." Hàn Á theo thực tế nói.

"Thành phố A cách nơi này cũng không gần a, các cậu là một đường chạy tới nơi này?" Một giọng nam khác hỏi. Ôn Nhạc nhận thấy bên trong bức tường có động tác, lui về phía sau làm một cái thủ thế cho những người trên xe, để bọn họ chú ý hai bên tường đất.

Quả nhiên, Ôn Nhạc mới vừa làm xong động tác, ngay sau đó ở hai bên tường đất có mấy người đàn ông đi ra, trên tay cầm xẻng, cuốc.

Trong đó một người đàn ông vừa thấy bọn Hàn Á liền sửng sốt, đột nhiên lớn giọng nói vào bên trong tường: "Không có việc gì, thôn trưởng, là một thanh niên cùng một nhóc con trắng nõn."

Ôn Nhạc nháy mắt liền đen mặt.

Bất luận là ai đã hơn hai mươi cũng đều cũng không muốn nghe người khác gọi là "nhóc con", hơn nữa còn là nhóc con trắng nõn.

"Anh mới là nhóc con! Cả nhà anh đều là nhóc con!" Ôn Nhạc đối với nam nhân đang nói chuyện liền dậm chân hô.

Phốc!

Bên trong bức tường không ít người đều phun cười.

Có thể nói ra mấy câu này không phải nhóc con chứ là gì?

Lúc này người bên trong tường đất đều đi ra xem thử, nhìn thử xem đứa nhóc nhà ai lại đáng yêu như vậy.

Thấy mình bị vây xem, sắc mặt Ôn Nhạc càng đen hơn, một ông cụ đã hơn 60 tuổi đi lên phía trước, vẫy vẫy tay để mọi người tản ra.

"Tôi là thôn trưởng thôn Lý gia, các vị đều là từ thành phố A tới đây?"

Thấy người trong thôn đối với bọn họ cũng không căm thù, Hàn Á cười càng thêm ôn hòa.

"Chúng tôi đều là từ thành phố A chạy tới, đứa nhỏ này tính tình đơn thuần, lời nói vừa rồi mong vị tiên sinh này đừng để ở trong lòng."

Người đàn ông kia xua xua tay, "Đừng gọi tôi là tiên sinh, tôi là Lý Đại Tráng, gì mà để ý hay không để ý, mấy đứa nhỏ tuổi này đều không muốn bị gọi là đứa nhỏ, là tôi nói sai." Lý Đại Tráng nhìn sang Ôn Nhạc, "Không có việc gì, chú biết nhóc con là người lớn!" Nói xong, chính hắn cũng nở nụ cười.

Trái một câu nhóc con, phải một câu nhóc con, Ôn Nhạc nghe được cũng muốn đi lên cào hắn.

Người trong thôn thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Nhạc nộn nộn lại xinh đẹp bị chọc tức, đều cười ha ha.

Hàn Á trấn an vỗ vỗ bả vai Ôn Nhạc, bội phục suy nghĩ kéo Ôn thiếu xuống xe cùng mình, quả thực quá sáng suốt! Không thấy người trong thôn rất thích Ôn thiếu sao! Yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ đêm nay có chỗ nghỉ tạm rồi.

"Được rồi, được rồi, đừng trêu ghẹo đứa nhỏ này nữa." Lão thôn trưởng nhắc người trong thôn đang cười ha hả, chuyển hướng sang xe bọn Tiêu Văn, nói với Hàn Á: "Cậu nói với bọn họ đều xuống xe đi, xe không được vào, chỉ có thể để ở bên ngoài, tôi sẽ nhắc người gác đêm nhìn giúp các cậu."

Hàn Á nói lời cảm tạ với ông cụ, Ôn Nhạc xoay người thở phì phì chạy về xe truyền lời cộng với tố khổ.

Nghe xong Ôn Nhạc nói, Mạc Ngôn đem xe chạy đến bên cạnh tường đất, đoàn người đều xuống xe chào hỏi với người trong thôn. Mạc Cương cười ha hả xuống xe, còn kéo theo Ôn Nhạc vừa lên xe liền nhào lên người ông cầu an ủi.

Nhìn những người trên xe đi ra, lúc này lão thôn trưởng mới yên lòng.

Nhóm người có một già một trẻ, hơn nữa những người còn lại đều có bộ dáng tao nhã, nhìn cũng không giống hạng người đại gian đại ác. Lão thôn trưởng nhìn người cả đời, đối với ánh mắt của mình vẫn rất tin tưởng.