Thời điểm Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn tỉnh lại là gần giữa trưa, tốc độ chạy xe nguyên một bữa trưa tuy rằng không nhanh, nhưng cũng đã chạy rất xa.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Hàn Á cùng Tiêu Văn thảo luận muốn tìm một chỗ qua đêm. Tang thi thì không có thị giác, cho nên ban đêm cũng không ảnh hưởng đến chúng, nhưng con người thì bất đồng.
"Phía trước hình như có một trạm xăng dầu." Mạc Ngôn nhìn về phía xa xa, đề nghị nói.
Tiêu Văn gật gật đầu, "Cũng được, trước lại đó nhìn xem."
Những người khác cũng không có dị nghị gì.
Ôn Nhạc xoa xoa bả vai do dùng súng quá độ, nghĩ thầm trong đầu, khi tới trạm xăng dầu thì lấy chút xăng thu vào không gian. Tuy rằng trước đó bọn Tiêu Văn có mua rất nhiều xăng dầu, nhưng cũng không chịu nỗi xe Jeep quân dụng tiêu hao a, huống hồ trong không gian còn có không ít thiết bị cần dùng đến dầu.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì cậu cảm giác trên vai có một bàn tay, trong lòng biết là Tiêu Văn, cho nên Ôn Nhạc không chút khách khí xoay nửa người qua, đem bả vai đau nhức cầu người mát xa.
Tiêu Văn nhìn bả vai tự động đưa đến trước mặt thì thấp giọng nở nụ cười. Trên tay cũng bắt đầu xoa bóp.
Dọc theo đường đi ban nãy, biểu hiện của Ôn Nhạc làm anh kinh hãi, cậu bình tĩnh nhắc nhở người khác cùng thương pháp bách phát bách trúng, khác xa hoàn toàn với người thường ngày kiều nộn đơn thuần mà anh biết, cứ như hai người khác nhau.
Cẩn thận ngẫm lại, một đêm mà Ôn Nhạc chấp nhận tiếp nhận anh từ hai tháng trước, đây là thời điểm Ôn Nhạc thay đổi. Ngay từ đầu anh quá hưng phấn do được Ôn Nhạc đáp lại cho nên không rảnh quan tâm đến những chuyện khác, nhưng trải qua một đoạn thời gian dài bình tĩnh lại, anh cũng nhìn ra được một chút bất đồng.
Bản tính của Ôn Nhạc vẫn không thay đổi, vẫn thiện lương và mềm lòng như cũ, nhưng hiện tại Ôn Nhạc chỉ đem những ấm áp này đặt trên người mấy người bọn họ, không hề mù quáng trả giá giúp người khác. Hiện tại cậu có nhiều thêm phần bình tĩnh cùng kiên quyết.
Tiêu Văn nghĩ không ra nguyên nhân gì mà khiến cho Ôn Nhạc thay đổi, nhưng anh cũng không có đi hỏi cậu. Trừ bỏ chú Mạc, những người khác đều cảm giác được Ôn Nhạc có chút bất đồng, nhưng mọi người đều ăn ý yên lặng tiếp thu.
Nhìn hai mắt Ôn Nhạc toả sáng, cậu đang ghé vào ghế trước nhìn chằm chằm trạm xăng dầu đang cách ngày càng gần, ý tưởng trong đầu đều viết hết lên mặt, Tiêu Văn sủng nịch mà sờ sờ đầu cậu.
Ôn Nhạc vẫn là Ôn Nhạc của anh, cậu ở trước mặt bọn họ không chút nào che giấu sự đơn thuần của mình, khiến mọi người không nhịn được mỉm cười.
Hàn Á nghiêng người nhìn vẻ mặt tham tiền của Ôn Nhạc, lại nhìn nhìn bộ dạng sủng nịch của lão đại nhà mình, không khỏi cũng gợi lên khoé môi.
Tuy rằng mạt thế đã tới, nhưng mùa xuân của lão đại cũng đến.
Khi xe vừa lái đến gần, nhìn đến cổng sắt bên trong trạm xăng dầu bị mở ra, một chút ấm áp vừa mới dâng lên trong xe cũng trầm mặc mà đè ép xuống.
Thời điểm nhìn thấy trạm xăng dầu, trong lòng mỗi người bọn họ đều ẩn ẩn có chút kỳ vọng. Nguyên một buổi chiều đi đường, trừ bỏ tang thi, bọn họ cũng không có thấy một người sống nào.
Mạt thế buông xuống, thời gian ngắn ngủn nửa ngày, bọn họ đã gặp được vô số tang thi, nhưng đến một người sống cũng chưa từng thấy. Cảm giác cứ như bọn họ bị cả thế giới cô lập, thật không tốt tí nào.
Ôn Nhạc có thể hiểu được, bởi vì cậu cũng từng cảm nhận qua loại cảm giác này, so sánh với tâm tình gần như hỏng mất ở kiếp trước của cậu, bọn Tiêu Văn chỉ là trầm mặc.
"Về sau sẽ gặp được thôi." Ôn Nhạc mở miệng an ủi.
Cậu thật sự không nói nên lời, ở kiếp trước, vào một năm sau ở căn cứ cậu nghe được các chuyên gia làm thống kê, thời kỳ bắt đầu mạt thế, trên thế giới chỉ có một phần tư nhân loại không có biến thành tang thi. Hơn nữa, trải qua một năm hỗn loạn ở mạt thế, một phần tư người sống sót ban đầu bị đào thải đến 90%.
Một năm mạt thế, một Z quốc khổng lồ chỉ còn dư lại khoảng ba ngàn nhân loại. Những quốc gia khác còn thảm khốc hơn.
Ôn Nhạc an ủi cũng có chút tác dụng, mọi người một lần nữa tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát trạm xăng dầu trước mặt.
Thời điểm mạt thế bùng nổ, nơi này có không ít xe đang đậu, trong không khí dày đặc mùi máu tươi, liền có thể nhìn ra được thảm trạng ở đây.
Nhìn gần trăm con tang thi bị thanh âm ô tô hấp dẫn tới đây, bọn họ không nói hai lời mà phát động ô tô chậm rì rì dẫn tang thi rời khỏi trạm xăng dầu.
Ở trạm xăng dầu nổ súng chẳng khác nào đang tự sát. Nếu như không nổ súng thì bọn họ phải đánh tang thi tới bao giờ a, cho nên vẫn là dùng trí tháng lực đi, bởi vì lực lượng của ta không đấu lại địch!
Khi cách trạm xăng dầu khoảng 500 mét, Ân Trình Dương xách súng máy lên định bắn chết toàn bộ tang thi, nhưng hắn nhanh chóng bị Hàn Á giữ chặt.
"Cậu định đem tang thi ở gần đây đưa tới toàn bộ hả?!" Hàn Á hận rèn sắt không thành thép nói, ngay cả Văn Ngôn cũng dùng vẻ mặt khinh bỉ mà nhìn Ân Trình Dương đang ngồi lại chỗ cũ, nhìn Ân Trình Dương hung hăng nghiến răng.
Hàn Á thì Ân Trình Dương hắn không dám trêu vào, nhưng tên tiểu tử thúi Mạc Ngôn này mà cũng dám khinh bỉ hắn? Quản ai đúng ai sai, đánh xong rồi lại nói!
Hàn Á thở dài, so với bọn họ thì Ân Trình Dương là người đi theo lão đại sớm nhất, làm người hào sảng nghĩa khí, hơn nữa sẽ không tính kế người nhà, là một người tốt. Nhưng mà trước giờ cái não của thằng nhãi này chỉ để bài trí, đối với người luôn làm việc bằng đầu như Hàn Á mà nói thì... ở bên Ân Trình Dương quả thực là một sự tra tấn.
Mạc Cương buồn cười nhìn biểu tình vặn vẹo của ba người này, tuy rằng trong đó có con ông, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình xem diễn của ông.
Chu Tuyền yên lặng lấy ống giảm thanh gắn vào súng, đến, vẫn là để chính mình tự động thủ, cơm no áo ấm a!
Cảm giác được động tác của Chu Tuyền, Ân Trình Dương mới lấy ra ống giảm thanh gắn vào, bắt đầu phát tiết tức giận trong lòng với một mảnh tang thi. Từ đầu đến cuối hắn vẫn không dám quay đầu lại.
Kỳ thật hắn không cần thiết phải sợ hãi, ngay khi hắn vừa cầm lấy súng máy thì đồng thời Hàn Á liền kéo hắn lại, Ôn Nhạc ngồi ở đằng sau căn bản không nhìn thấy, cậu còn đang cảm thấy kỳ quái, mấy người phía trước như thế nào còn chưa chịu ra tay.
Đem hết thảy mọi chuyện thu hết vào đáy mắt, Tiêu Văn nhếch lên khóe miệng, anh hảo tâm coi như không nhìn thấy. Nếu như bị Ôn Nhạc biết, phỏng chừng cậu có thể ngay tại đây mà đem Ân Trình Dương sinh xé ra.
Dọc theo đường đi, Ôn Nhạc không ít lần bị Ân Trình Dương làm tức đến ứa ra gân xanh.
Sau khi giải quyết xong một đống tang thi, một lần nữa bọn họ lại lái xe đến trạm xăng dầu.
Ân Trình Dương, Tiêu Văn cùng Ôn Nhạc xuống xe trước, những người còn lại canh giữ ở trên xe, phòng trường hợp phát sinh tình huống đột ngột.
Thời điểm vừa bước xuống xe, Ôn Nhạc đưa cho hai người Tiêu Văn cùng Ân Trình Dương hai thanh quân đao, cũng để lại mấy cái ở trên xe. Còn cậu thì cầm hai thanh loan đao. Thân thủ của cậu tuy rằng linh hoạt, nhưng sức bật không đủ, mà phạm vi hành động của thanh loan đao nhỏ, không quá mất sức, như vậy có thể dễ dàng hái đầu tang thi.
Ba người cảnh giác đi đến trước cửa phòng nghỉ của trạm xăng dầu, Ôn Nhạc đem tinh thần lực khuếch tán ra ngoài.
"Phía Đông Bắc bên trong phòng có hai con tang thi." Ôn Nhạc nhỏ giọng thì thầm bên tai hai người.
Đối với dị năng tinh thần lực của cậu, buổi chiều lúc ở trên xe đã nói qua với bọn họ. So sánh với dị năng tốc độ của Tiêu Văn, thì dị năng sau khi thức tỉnh của Ôn Nhạc thực dụng hơn một ít. Tuy rằng phạm vi không lớn, nhưng vẫn có thể ở xung quanh 20 mét cảm ứng được tang thi.
Phòng nghỉ ở trạm xăng dầu không lớn, đủ để Ôn Nhạc đem toàn bộ hoàn cảnh bên trong cảm ứng một lần.
Tiêu Văn gật gật đầu, anh làm một cái thủ thế với Ân Trình Dương, Ôn Nhạc không hiểu, nhưng Ân Trình Dương hiển nhiên hiểu được. Ôn Nhạc nhún nhún vai đi theo phía sau hai người vào cửa.
Nguyên lai hai con tang thi trong phòng là bị quầy chặn lại, mới không thể cùng những con tang thi khác bị âm thanh của xe ô tô hấp dẫn đi ra ngoài. Cảm giác được khí vị của người sống cách càng ngày càng gần, hai con tang thi xui xẻo vươn đôi tay ra, vội vàng muốn bắt lấy mỹ vị cách đó không xa.
Tiêu Văn giơ tay, một đạo quang ảnh hiện lên, trên mặt đất liền nhiều ra thêm bốn cánh tay màu than chì.
Tiêu Văn nhướng mày, tuy rằng Ôn Nhạc nói cho anh biết anh thức tỉnh chính là tốc độ dị năng, nhưng dọc theo đường đi anh vẫn chưa có cơ hội dùng thử, cho tới bây giờ mới có thể cảm nhận được rõ ràng năng lực của chính mình.
Không tồi, anh thực vừa lòng.
Ân Trình Dương tiến lên chém bay đầu của hai con tang thi xui xẻo, sau đó mang vẻ mặt hâm mộ nhìn chằm chằm lão đại nhà mình.
Tốc độ thật nhanh a, hắn còn chưa kịp thấy rõ lão đại ra tay như thế nào!
Ôn Nhạc không để ý đến hai người kia, cậu từ trong không gian lấy ra một đôi bao tay cùng một con dao nhỏ.
Đầu tiên là đem bốn cái cánh tay trên mặt đất ném ra ngoài cửa, sau đó mở ra cánh cửa gập eo nhỏ ở bên cạnh quầy, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh xác tang thi.
Tiêu Văn cùng Ân Trình Dương tò mò nhìn qua.
Giây tiếp theo, động tác hai người nhất trí chạy ra ngoài cửa nôn mửa.
Nghe được âm thanh nôn mửa, Ôn Nhạc bĩu môi, cậu còn chưa bắt đầu ra tay đâu! Con dao trên tay cũng không có dừng lại, Ôn Nhạc tiếp tục bới móc.
Thẳng đến hai cái đầu đều bị cậu móc tung lên, cũng không có phát hiện tinh thạch, Ôn Nhạc mới cầm dao lau sạch sẽ rồi thu vào không gian. Sau đó đem phần thi thể còn lại cùng cái đầu bị bới nát ném ra ngoài cửa sổ.