Lại nói tiếp, kiếp trước cậu cũng nhận được tấm ảnh này, chỉ là lúc ấy cậu không để ý lắm, lúc đó cậu đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với Cổ Phong, à mà, có lẽ chỉ có mình cậu ở trong tình yêu cuồng nhiệt đó.
Buồn cười là lúc ấy người nọ chỉ tùy ý nói một câu: Em không tin anh sao?
Kỳ Thương liền không dám nói nữa, vậy mà lại coi nó như một trò đùa dai của người nào đó.
Sau này, Kỳ Thương không chỉ một lần nhớ lại, nếu lúc đó đầu óc cậu có thể tỉnh táo một chút, dù chỉ có một chút nghi ngờ Cổ Phong, tiếp tục điều tra, kết cục của cậu có thể tốt đẹp hơn một chút hay không, ít nhất có thể sớm phát hiện những chuyện dơ bẩn của hai người kia.
Xem ra hai người kia đã sớm dây dưa ở bên nhau, cũng không biết cụ thể là khi nào. Bất quá, Kỳ Thương đã không để bụng chuyện này nữa, mặc kệ là khi nào, chuyện hai người kia đã phản bội cậu là sự thật, cậu sẽ cho hai người kia nếm thử tư vị bị phản bội là như thế nào.
Kỳ Thương gửi tấm ảnh này cho Cổ Phong, thuận tiện nhắn thêm một câu: Chia tay đi!
Kỳ Thương kéo Cổ Phong và Kỳ Dương vào danh sách đen, sau đó mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Trong phòng khách sáng ngời, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng khách một mảnh xán lạn.
Dì Tuyết bưng cái mâm, nhìn thiếu gia đang đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, trong lòng thầm kiêu ngạo, nhìn đi, đây là thiếu gia nhà ta, giống như thần tiên vậy, thật là xinh đẹp.
“Đại thiếu gia, ăn cơm thôi, dì Tuyết đang chuẩn bị lên lầu kêu ngài thức dậy đấy, không nghĩ tới ngài đã xuống rồi.” Dì Tuyết một bên nói một bên dọn đồ ăn lên bàn cơm, sau đó đặt cái mâm xuống một góc trên bàn.
“Dì Tuyết, đừng làm nữa, dì cũng ngồi xuống ăn đi.” Kỳ Thương kéo ghế dựa ra, vừa ngồi xuống vừa nói với dì Tuyết.
Dì Tuyết cởi tạp dề xuống, nói: “Không được đâu thiếu gia, ngài nhanh ăn đi, dì còn phải đi đón Tiểu Vân. Thiếu gia, ngài ăn xong chén đũa cứ để đó, chờ dì Tuyết sẽ dọn dẹp sau nha.”
Kỳ Thương gọi dì Tuyết đang chuẩn bị rời đi lại, “Dì Tuyết, chuyện là thế này, con chuẩn bị ra ngoài một thời gian, mấy ngày tới dì tuyết không cần đến đây đâu, khi nào trở về con sẽ gọi cho dì.”
“Như vậy à, nhưng mà thiếu gia nhớ chú ý an toàn đó, nhị thiếu gia cũng đi sao?”
“Đúng vậy, hắn cũng đi, dì Tuyết nhanh về đi, chắc Tiểu Vân sắp tan học rồi đó.” Bỗng nhiên, giọng điệu Kỳ Thương trở nên lạnh nhạt.
Dì Tuyết cũng không cảm thấy gì, chỉ là lo lắng cho cháu gái, vội vàng nói: “Vậy, thiếu gia, dì đi đây.”
“Dạ.”
Đợi dì Tuyết đi rồi, trong mắt Kỳ Thương thoáng chốc trở nên lạnh lùng, “Nhị thiếu gia”, hắn cũng xứng sao.
Kỳ Thương nhanh chóng càn quét mâm cơm nhưng cũng không thiếu lễ nghi khi ăn, nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, Kỳ Thương xoa cái bụng phình phình của mình, quá ngon rồi, bốn năm qua chưa từng được ăn cơm canh ngon như vậy, mạt thế đến chạy trốn còn không kịp, làm sao có thời gian tĩnh tâm chuẩn bị thức ăn, mỗi lần đều là ăn tạm qua ngày. Xem ra phải tích trữ thật nhiều đồ ăn mới được.
Ăn uống no đủ xong Kỳ Thương nằm dài trên sô pha mềm mại, cảm thán cuộc sống của mình giống như heo vậy, ăn no rồi nằm.
Kỳ Thương lười biếng cầm điện thoại lên, tìm được số điện thoại của lão Trương liền gọi đi. Điện thoại vang lên một tiếng đã có người bắt máy.
“Thương thiếu?” Giọng nói của Lão Trương vẫn cứ hàm hậu như thế, đã lâu chưa nghe thấy, thật là có hơi tưởng niệm một chút.
Kỳ Thương âm thầm cảm thán, năm đó Kỳ Dương liên hợp người của cậu phản bội từ bên trong, người Kỳ Thương không ngờ tới nhất chính là lão Trương, lão Trương ở Kỳ gia nhiều năm như vậy, thậm chí trước khi Kỳ Dương còn chưa tiến vào Kỳ gia lão Trương cũng đã là nhân vật cấp bậc nguyên lão trong Kỳ gia. Kỳ Thương thật sự không nghĩ ra lão Trương phản bội cậu đến tột cùng là lý do gì, bất quá, đã không còn quan trọng nữa.
“Là tôi, tôi muốn ông lập tức đóng cửa tất cả trung tâm thương mại của tôi, từ giờ trở đi ngừng kinh doanh, tôi muốn tiến hành chỉnh đốn lại tất cả trung tâm thương mại, ông nghe theo lệnh của tôi, trước hết đem chìa khóa các kho hàng lớn đưa tới cho tôi, sau đó bảo các xưởng gia công lớn tăng ca gia công sản phẩm, tiền mua nguyên liệu lấy từ tổng công ty ra, tôi chỉ cần số lượng và chất lượng!” Ngữ điệu của Kỳ Thương có vẻ tùy ý, nhưng đôi mắt lại lạnh nhạt không có độ ấm.
“Dạ, Thương thiếu, tôi đi làm ngay.” Sau khi Lão Trương cúp điện thoại, liền tìm một dãy số khác gọi đi, cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại rõ ràng là “Dương thiếu.”
……
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn Trương thúc.”
“Không cần cảm ơn, chỉ cần Dương thiếu đừng quên hứa hẹn của ngài là được.” Sau khi lão Trương cúp điện thoại, ánh mắt khôn khéo và dã tâm chợt lóe rồi biến mất, lại khôi phục dáng vẻ hàm hậu thường ngày. Ông ta đẩy cửa đi ra ngoài làm việc.
“Phong, anh nói xem Kỳ Thương muốn làm gì?” Cả người Kỳ Dương treo trên người Cổ Phong, đôi tay còn không an phận mò vào trong quần áo Cổ Phong.
Cổ Phong bắt lấy đôi tay nhỏ đang tác quái của Kỳ Dương, đặt ở bên miệng hôn một cái, “Mặc kệ cậu ta muốn làm gì, tuy rằng EQ anh của em quá thấp, nhưng chỉ số thông minh vẫn tạm ổn, mỗi lần cậu ta đưa ra quyết định nào đó trong công ty, lần đó không phải lại đem công ty đẩy lên một độ cao mới sao, chúng ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được, những công việc động não đó, vẫn là giao cho anh của em làm đi,” Cổ Phong nói xong liền đè Kỳ Dương dưới thân, cười nói:
“Anh chỉ cần làm em là được rồi”.
“Ưm, Phong…… Đừng……” Vẻ mặt Kỳ Dương e lệ cười, trong mắt hiện lên đắc ý. Chỉ chốc lát sau liền xụi lơ trong lòng ngực Cổ Phong.