Chương 21: Đấu giá hội từ thiện
-- Ngôn Tiếu một đầu ngọn lửa xuống lầu, giống một cây nến bùng cháy.
Hắn té ngã lộn nhào, phi thường chật vật chạy xuống lầu, Hàn Dực bưng lên trong tầm tay nước trà lập tức hắt qua, rồi mới nhanh chóng lấy khăn trải bàn trà, khoác ở trên đầu Ngôn Tiếu, tàn nhẫn chụp vài cái, Ngọn lửa trên đầu Ngôn Tiếu mới hoàn toàn tắt..
Hàn Kiều Kiều có chút không đành lòng xem Bộ dáng Ngôn Tiếu hiện tại.
Tóc của hắn bị thiêu đến so le không đồng đều, kiểu tóc bị hủy.. Thực hoàn toàn..
Ngôn Tiếu ở trong phòng vệ sinh ngây người thật lâu, Lúc trở ra, cả người đều có vẻ thực uể oải. Hàn Kiều Kiều nhìn chằm chằm đầu đinh Ngôn Tiếu thật lâu, có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Kiếp trước Ngôn Tiếu chính là kiểu tóc này đâu.
Hàn Dực đem chuyện dị năng nói cho Ngôn Tiếu, biết chính mình có được siêu năng lực lúc sau Ngôn Tiếu, tâm tình từ âm u chuyển sang tốt đẹp, kích động chạy khắp trong viện thực nghiệm dị năng chính mình, một lát sau lại ủ rũ cụp đuôi trở về, Hàn Kiều Kiều hỏi hắn xảy ra chuyện gì, Ngôn Tiếu nói một tia lửa nhỏ cũng không nhảy ra tới. Hàn Kiều Kiều đánh giá, hắn khả năng còn cần một đoạn thời gian thích ứng thân thể biến hóa.
Nhưng là, mặc kệ như thế nào, hiện tại đã có hai người có được dị năng, Hàn Kiều Kiều tâm tình phi thường tốt, chỉ cần nghĩ đến bạn bè bên cạnh ca ca trở nên mạnh hơn, cô liền cảm thấy ca ca lại nhiều thêm một tầng bảo đảm.
Thời gian Cơm chiều, Hàn Kiều Kiều thi thố tài năng, chuẩn bị làm một bàn đồ ăn tốt khao hai vị dị năng giả vất vả huấn luyện.
Nói là thi thố tài năng, kỳ thật cô trước mắt trình độ cũng chỉ có thể mân mê mấy cái đồ ăn mà thôi. Hàn Dực vốn dĩ muốn gọi cơm hộp, bất quá nhìn đến Hàn Kiều Kiều hứng thú bừng bừng xem từng cuốn thực đơn dạy nấu ăn, cũng liền tùy cô lăn lộn đi.
Ngôn Tiếu lôi kéo Hàn Dực nghiên cứu dị năng.
"Hàn ca, cậu nói đây là cái nguyên lý gì? Như thế nào cùng điện ảnh giống nhau, cư nhiên có thể không có gì toát ra ngọn lửa."
"Có thể là trong thân thể sinh ra một loại có thể khống chế phần tử, cậu trước hết nghĩ biện pháp làm quen một chút đi, miễn cho lại đốt trên nguời chính mình."
Ngôn Tiếu buông tay, "Nhưng tôi một chút manh mối cũng không có, vừa rồi nghẹn nửa ngày, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng đến hoảng, không phát hiện lửa."
Hàn Dực nghe vậy, nghĩ nghĩ, nói: "Cậu trước thử khống chế thiêu đốt khoảng cách. Dù sao cũng là lửa, yêu cầu vật chống đỡ, có thể trước dùng đồ vật đầu gỗ linh tinh luyện tập, rồi mới lại tay không luyện tập, nhìn xem có thể hay không trực tiếp ở trong không khí thả ra ngọn lửa."
Lúc này, Hàn Kiều Kiều cắt một mâm hoa quả mang tới, cười nói: "Anh có thể đi bể bơi bên kia luyện tập nha, vạn nhất thiêu chính mình, trực tiếp hướng bên trong nhảy!"
Ngôn Tiếu cư nhiên thực nghiêm túc gật gật đầu, "Kiều Kiều nói rất có đạo lý." Rồi mới quả thực hướng bể bơi bên kia đi.
Hàn Dực kéo tay Hàn Kiều Kiều qua, "Có mệt hay không?"
"Không mệt." Hàn Kiều Kiều cười tủm tỉm lắc đầu, "Lập tức thì tốt rồi, em làm đồ ăn ca ca thích ai!"
"Đồ anh thích ăn?" Hàn Dực cười, "Được, kia ca ca đợi chút nhất định phải hảo hảo nếm thử."
Bên ngoài bỗng nhiên bộc phát ra một trận cười dài.
Hàn Kiều Kiều sửng sốt, "Ngôn Tiếu mau như vậy liền thành công?"
Nhưng là cô vừa dứt lời, kia tiếng cười liền biến thành hoảng loạn kêu to, ngay sau đó bọn họ nghe được phù phù một chút thanh Âm rơi xuống nuớc.
Hàn Kiều Kiều hết sức vui mừng tiến vào trong lòng Hàn Dực, phát ra thanh âm ha ha ha vui cười. Hàn Dực băng sơn mặt cũng không khỏi toát ra ý cười.
Ngày này thật tốt ai.
* * *
Hai tuần sau khi Thiên thạch va chạm địa cầu, mặt trời lên cao, thời tiết một ngày so với một ngày càng nóng lên.
Hàn Kiều Kiều dậy sớm, trước tắm rồi mới đắp mặt nạ, cô mở ra tủ quần áo chọn lựa quần áo, đem chính mình từ đầu đến chân trang điểm thỏa đáng, cuối cùng phun nhàn nhạt nước hoa, xách theo một cái túi xách tay nhỏ, dẫm giày cao gót đi ra ngoài.
- - cô giống như mọi danh viện trong thành phố này, ăn diện không chê vào đâu được, mỉm cuời thỏa đáng.
Tài xế đem xe ngừng ở đường dành riêng cho người đi bộ bên ngoài, Hàn Kiều Kiều hít sâu một hơi, vững vàng xuống xe, lược đi một đoạn, đi vào truớc cửa một khách sạn kim bích huy hoàng.
Nơi này đang ở tổ chức một hồi từ thiện đấu giá. Mạt thế lúc đầu, từ thiện quyên tặng cùng từ thiện bán đấu giá rất nhiều, nó đã có thể giảm bớt khó khăn của người nghèo, cũng có thể trấn an lo lắng bất an của người giàu có
Loại hội từ thiện đấu giá này, Hàn Kiều Kiều ở kiếp trước chẳng những thường xuyên tham gia, lại còn cùng Tô Tuyết cùng nhau làm qua vài lần. Chỉ là đời này, cô vẫn luôn ở nhà huấn luyện chính mình, cơ hồ ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho nên một lần cũng không tham gia. Nếu là kiếp trước, chỉ sợ cô một cái cũng sẽ không bỏ sót.
Đời này, trái tim cứng không ít đâu..
Nếu người kia nói cho chính mình tin tức là thật sự, chiếc nhẫn kia hẳn là sẽ xuất hiện hôm nay. Cô cần thiết nắm chắc cơ hội duy nhất này.
Hàn Kiều Kiều đi vào từ người hầu mâm tùy ý cầm một chén rượu, chậm rãi đi, yên lặng tìm kiếm nguời trong trí nhớ kia.
"Hàn Kiều Kiều." Một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới, nhìn sau lưng cô: "Tới một mình sao."
Hàn Kiều Kiều nhìn sang lễ phép hơi hơi mỉm cười, "Hàn tình."
Cô nhận ra được, đây là con gái của dì bên Hàn gia kia, cùng tuổi với cô, luận quan hệ là em họ Hàn Dực.
Tuy rằng cùng Hàn gia bên kia quan hệ không tốt, bất quá đối với tuổi trẻ nữ hài thật ra không có gì thù hận, rốt cuộc đều là hơn mười tuổi, cũng không quá rõ ràng những cái mịt mờ trong gia tộc. Tuy nói như thế, cô cùng Hàn tình cũng chỉ là nhận thức thôi, chưa nói tới nhiều quen thuộc.
Hàn tình quái dị nhìn cô một cái, lại nhìn nơi xa Tô Tuyết.
Hàn Kiều Kiều nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt mở miệng nói: "Đừng nhìn, tôi cùng cô ta cãi nhau."
Hàn tình mắt lập tức trừng thật lớn.
Hàn Kiều Kiều không có cùng cô ta chia sẻ bát quái, nhàn nhàn kéo ra đề tài: "Cô cũng một người sao?"
Hàn tình lắc đầu, "Tôi cùng bạn học cùng nhau tới." Cô nói, chỉ chỉ nơi xa một cô gái, bên người cô gái kia đứng một nguời con trai, hẳn là bạn trai.
Hàn tình thở dài, lại nói: "Không nghĩ lại đυ.ng tới học trưởng." Hàn tình đương nhiên không muốn làm bóng đèn, cho nên khi nhìn thấy Hàn Kiều Kiều đi vào, không khỏi chủ động chào hỏi, đổi làm ngày thường, chỉ sợ nhìn thấy cũng chỉ là cho nhau cái gật đầu thôi.
Hàn Kiều Kiều ngầm hiểu cười cười.
"Tôi đi lấy đồ ăn, cô thì sao?"
"Úc, tôi và cô cùng đi đi."
Hai người đi đến khu đồ ăn, nơi cửa lại một trận nho nhỏ xôn xao, Hàn tình xem qua, méo miệng, "Còn cho là ai đâu, nguyên lai là Tần gia đại tiểu thư."
Tần Nam Y?
Hàn Kiều Kiều trong lòng căng thẳng, mắt cũng nhìn về phía bên kia.
Quả nhiên là Tần Nam Y, mặt sau còn có mấy cái phóng viên đuổi theo cô ta chụp ảnh, bị bảo an khách sạn ngăn cản.
Một thân champagne váy dài khí chất cao nhã như lan, cổ ngỗng xinh đẹp mang một cái vòng kim cương, hành động rực rỡ lấp lánh, giơ tay nhấc chân mang theo nói không nên lời phong tình cùng tuyệt đẹp.
Hàn Kiều Kiều bất động thanh sắc nhìn lướt qua đàn ông bốn phía, quả thực tám chín phần mười đều nhìn Tần Nam Y.
Thật không hổ là nữ thần a.. Hàn Kiều Kiều không khỏi cười lạnh.
"A.. Đây là công chúa giá lâm." Hàn tình ở một bên không phải không có châm chọc cười cười.
Hàn Kiều Kiều thu hồi Tầm mắt chính mình, che dấu trong mắt sát ý, một bên kẹp salad hoa quả, một bên phụ họa cô.
"Là ai.. Cũng không biết sau này vị nào may mắn có thể cưới về."
Hàn tình sửng sốt, cảm thấy hôm nay Hàn Kiều Kiều cùng trước kia thực bất đồng. Cô nghe ra Hàn Kiều Kiều trong giọng nói có sự trào phúng, phảng phất như tìm được bạn cùng chung kẻ địch, lập tức liền cùng Hàn Kiều Kiều thân cận rất nhiều.
Loại hữu nghị này bắt đầu, làm Hàn Kiều Kiều có chút không biết nên khóc hay cười. Cô lập tức liền cảm giác được Hàn tình cố ý thân cận, không khỏi nghĩ tới đã từng cô cùng Tô Tuyết.
Cô cùng Tô Tuyết mới đầu chỉ là đồng học, trong lúc vô ý phát hiện đối phương đều ham thích việc từ thiện, hai người phảng phất ở trên người nhau tìm được tri kỷ, bắt đầu trở nên không có gì giấu nhau. Tốt nghiệp sau cũng ở bên nhau làm qua vài lần từ thiện bán hàng.
Kỳ thật, Hàn Kiều Kiều làm từ thiện là một loại thói quen. Cô nguyên bản là thuờng xuyên đuợc mẹ cô dẫn tham gia để lấy tiền cứu tế khi thu dưỡng cô nhi, sau khi mẹ mất, cô kế thừa di chí, cơ hồ kỳ nghỉ đông và nghỉ hè tất cả đều bận rộn làm từ thiện, phảng phất như vậy giống như là có thể nhớ lại mẹ.
Chính là đời trước cô làm nhiều việc thiện như vậy, mệnh lại không tốt, quả thực tựa như một viên thiên mệnh sát tinh, khắc chết cha mẹ, khắc chết dưỡng mẫu dưỡng phụ, lại khắc chết ca ca..
Không, cũng không thể nói như vậy.. Hàn Kiều Kiều trong lòng trấn an chính mình, nói không chừng là chính mình kiếp trước tích phúc, mới đổi lấy cơ hội trọng sinh?