Toàn bộ khu đóng quân đều rất yên ắng, Cố Thần dùng linh lực cảm thụ một chút, phía trước một bóng người cũng không có, tuy nhiên hắn cảm nhận được cách hắn không xa vẫn tồn tại một người.
Cố Thần cau mày liền nhấc chân đi về phía đó, rất nhanh trong một căn phòng ngay bên góc đó có một người đang ngồi chồm hổn quay lưg về phía hắn, không biết đang làm cái gì.
Cố Thần bước lại gần, một tay vỗ vào vai người kia.
"Ngao ――" Người kia nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa tru.
Cố Thần moi moi hai lỗ tai bị tàn phá, đen mặt hướng đỉnh đầu người kia chụp một phát, thành công kéo hắn từ trên không trung ngã nhòa xuống đất. Thằng nhóc kia bị một kích của Cố Thần đứng không vững, cuối cùng đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, nhìn Cố Thần, sửng sốt.
Cố Thần một đầu hắc tuyến, trong đội ngũ của Lãnh Túc cư nhiên lại có một nhân vật yếu ớt đến như vậy. Cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có thể nói bây giờ còn khá yếu, nhưng vẫn thành công chụp cho thằng nhóc này một cái, nếu nó mà gặp phải tang thi, chắn chắn chưa đến một giây đã bị phanh thây rồi a.
Trách không được Lãnh Túc lại không mang theo cậu nhóc này đi ra ngoài, phỏng chừng cũng là vì cậu này quá yếu không có sức chiến đấu, sợ đi ra ngoài một chuyến liền không về được.
Cố Thần đã không sai biệt lắm đoán được vì cái gì mà khu đóng quân không có ai, phỏng chừng tường phòng hộ lại bị thủng, Lãnh Túc phải dẫn đội ra ngoài chiến đấu.
Cậu nhóc cuối cùng cũng biết người dọa mình là ai, liền quỳ rạp trên mặt đất vỗ ngực thở dốc: "Ai nha má ơi, chị dâu làm em sợ muốn chết!"
Cố Thần nhìn nhìn xung quanh, một lúc sau không dám tin tưởng dùng ngón tay chỉ chỉ vào mình: "Ngươi đang kêu ta?"
Cậu dùng vẻ mặt đương nhiên đúng rồi trả lời: "Đương nhiên, trừ anh ra ở đây còn có ai khác sao?!?"
Đôi mắt Cố Thần híp lại, ngữ khí âm trầm: " Ai nói không có? Phía sau ngươi có một người đang lơ lửng kìa."
"Ngao ―― chị dâu cứu ta!" Cậu nhóc tiếp tục nhảy dựng lên, nhảy ra sau lưng Cố Thần, run bần bật.
Cố Thần xoa xoa huyệt thái dương, khóe môi gợi lên một ý cười tà, trở tay ra sau nắm áo tên kia, trực tiếp quăng ngã xuống đất . Cậu nhóc bị quăng ngã trên mặt đất, không hề phản ứng lại, một hồi lâu sau mới ôm chân lăn lộn trên mặt đất kêu khóc: "Ô oa oa ―― lão đại ngươi mau trở lại, chị dâu muốn gϊếŧ người, cứu mạng a a a!"
Toàn thân Cố Thần tản ra hắc khí, nhảy thẳng ngồi lên người cậu, dùng tay ra sức đánh, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi mới là chị dâu, cả nhà ngươi đều là chị dâu!"
Cậu nhóc bị đánh đến kêu cha gọi mẹ: "Ai da, chị―― đại ca ngươi đừng đánh, đánh nữa là chết người đó aaaa!"
Cố Thần lắc lắc hai tay nhức mỏi, thở một hơi, đứng lên. Không ngờ đánh người lại tiêu hao thể lực đến vậy, tiểu tử này da dày thịt béo, nhìn dáng vẻ của cậu ta, giống như không thực sự quá đau, hắn đánh không si nhê gì ngược lại còn làm mệt chính mình.
Cố Thần đứng lên, tiểu tử kia vẫn còn nằm trên mặt mặt đất khóc: "Anh anh anh anh, đau quá, ta sắp chết rồi......"
Cố Thần hắc tuyến, đá đá vài cái, tiểu tử kia liền "Ngao" một tiếng, lập tức lăn đến chỗ chân tường, dùng hai tay che đầu lại, lộ ra hai con mắt đáng thương hề hề nhìn Cố Thần.
"Đừng đánh, anh anh anh anh, người ta sẽ bị ngài đánh chết mất."
Cố Thần nhướng mày: "Có thể không đánh ngươi, đi tìm thức ăn cho ta, ta đói bụng."
Cậu nhóc thật cẩn thận mà buông tay: "Ngươi thật sự không đánh ta sao? Ngươi thề!" Gân xanh trên trán Cố Thần nảy ra, sao trên đời này lại có kẻ ngốc đến như vậy!
"Mau đi, nếu không ta sẽ tiếp tục đánh ngươi!"
Tiểu tử kia từ trên mặt đất bò dậy, chạy đến phía trước hắn ngồi xổm xuống một cái góc xó xỉnh, cầm một cái cây gỗ nhỏ đào đào.
Cố Thần híp mắt, hắc khí tàn ra bốn phía, đang muốn nổi bão, tiểu từ kia đột nhiên kinh hỉ hô to một tiếng: "Có thể ăn!"
Lúc này mới có một mùi hương thơm nồng truyền đến bay qua lỗ mũi của hắn. Cố Thần nhún nhún cái mũi, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc, ngay sau đó thì mừng như điên.