Chương 41-2: Tốc chiến tốc thắng!

Tinh thần của mọi người đều căng chặt, gắt gao nhìn đám tang thi trước mặt. Tổng cảm giác đàn tang thi này này có chút gì đó không thích hợp, nhưng mà Cố Thần lại không biết không đúng chỗ nào.

Thực nhanh tang thi gấp không nổi liền hành động, một vài con phía trước không kiên nhẫn hướng bọn họ đánh tới, trận chiến bắt đầu.

Mọi người vây xung quanh xe xếp thành một vòng tròn, ngay lập tức các loại dị năng đủ màu sắc bén lóe lên, ở trong trời đêm tối phá lệ sáng chói.

Ngay khi tang thi phát động tấn công, cảm giác không thích hợp trong lòng hắn càng thêm rõ ràng. Hắn cảm thấy đám tang thi này dường như có trí tuệ, biết phân công hợp tác hợp lực tấn công. Bất quá cái này ý tưởng này vừa ra tới là Cố Thần liền một phát chụp bay. Sao có thể a! Nếu tang thi thật sự có trí tuệ thì thời điểm nhân loại bị diệt vong không còn xa nữa.

Mọi người ra sức chém gϊếŧ, bọn họ đều là cao cấp dị năng giả so với dị năng giả bình thường cao hơn mấy cấp bậc, tự nhiên không phải loại ăn cơm mềm. Cho nên tình huống bây giờ chính là đám tang thi không hề khiến bọn họ thương tổn một chút nào ngược lại đám chúng nó còn bị đánh tới thảm.

Bất quá càng đánh càng ra nhiều không biết rốt cuộc có bao nhiêu con, bọn họ gϊếŧ lâu như vậy nhưng số lượng còn không giảm bớt mà lại tăng lên.

Dị năng của mọi người đều đang khô kiệt dần, bất đắc dĩ chỉ có thể một tay phóng ra dị năng, tay còn lại móc tinh hạch ra bóp nát bổ sung năng lượng.

Cứ như vậy dị năng phát ra liền giảm một nửa, tang thi tấn công lại càng thêm mãnh liệt.

Cố Thần đáy mắt lạnh lùng nhìn đám đang điên cuồng trước mặt, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt. Dị năng của hắn cũng bởi vì phát ra không ngừng, dần dần rơi vào tình huống khô kiệt.

Cố Thần sờ sờ đầu của Tiểu Hắc, nói: "Lần này liền dựa vào ngươi, chờ gϊếŧ xong ta mời ngươi ăn thịt!"

Nguyên bản đang trong trạng thái giả chết- Tiểu Hắc, sau khi hắn dứt lời liền vui sướиɠ rung rinh hai mảnh lá cây trên đầu.

Cố Thần nhanh tay cầm lấy thân mình của Tiểu Hắc vung lên trên trời, đem nó coi như roi mà sử dụng. Mỗi khi tiếp xúc với tang thi, nó sẽ mở miệng cắn một ngụm, lực cắn phá rất lớn.

Cố Thần nhờ vậy mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn còn có thời gian rảnh chú ý tới tình huống của đội viên bên cạnh, giúp bọn họ phá vây không ít .

Sắc trời dần dần sáng hơn, tang thi cũng càng thêm bạo động. Bọn chúng giống như quyết tâm phải diệt bọn họ cho bằng được.

Đã có mấy người thể lực chống đỡ không nổi nữa.

Thấy vậy thần sắc của Lãnh Túc càng trầm hơn, ẩn ẩn bạo nộ.

Y đột nhiên vứt ra một quả cầu lửa lớn, nổ bay hai cái tang thi đang chuẩn bị đánh lén. Sau đó quát lên, trong mảnh hỗn loạn đầy tạp âm vẫn như cũ rất rõ ràng:

"Mọi người kiên trì một chút, trời sắp sáng!"

"Rõ!"

Mọi người như được tiếp thêm sức mạnh, đánh càng thêm hăng. Cố Thần một tay múa may Tiểu Hắc, tay còn lại lặng lẽ ngưng tụ dị năng chữa khỏi.

Sau khi đánh chết vài con tang thi đang đánh lại, hắn lui một bước lợi dụng thân hình cao lớn của Lãnh Túc che mình lại hạ giọng nói với y: "Giúp em ngăn vài con lại, em có biện pháp giúp sức lực của mọi người khôi phục."

Lãnh Túc gật đầu, đôi tay phát ra dị năng càng thêm mãnh liệt hơn.

Cố Thần một tay cầm chặt Tiểu Hắn để phòng ngự, một tay dồn hết toàn lực phóng ra dị năng.

Tận lực khống chế khiến dị năng chữa khỏi bao phủ này một mảnh đem toàn bộ đội viên bao ở trong đó.

Nguyên bản nhóm người đang trong trạng thái mệt mỏi ở nháy mắt đột nhiên tinh thần lực tăng lên, dị năng cũng dần dần khôi phục.

Còn không kịp kinh ngạc liền nhanh chóng đem hết toàn lực gϊếŧ đám trong biết mệt mỏi đang muốn tiếp tục đánh bọn họ.

"Tốc chiến tốc thắng!" Cố Thần cắn răng phun ra mấy chữ, trong một lúc liền sử dụng dị năng quy mô lớn như vậy đối với hắn chính là quá tải.

Hắn biết mình căng không được bao lâu, một khi dị năng dùng hết thì hắn sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người. Cho nên hiện tại chỉ có một biện pháp đó chính là tốc chiến tốc thắng mau chóng kết thúc trận đánh. Lãnh Túc sắc mặt căng chặt: "Hai người một tổ, một người gϊếŧ một người phòng ngự, phải nhanh chóng kết thúc!"

"Rõ!"Mọi người nghe theo chỉ thị của Lãnh Túc, nhanh chóng thay đổi trận hình.

Sắc mặt của Cố Thần dần dần trở nên tái nhợt, hắn sắp chống đỡ hết nổi rồi. Cắn chặt răng bảo trì thanh tỉnh, ở trong đầu hắn không ngừng nói với chính mình: phải kiên trì, nhất định phải kiên trì!

Đến lúc Lôi dùng một phát bạo nát con tang thi cuối cùng, thế giới lần nữa thanh tĩnh lại. Tinh thần căng chặt của Cố Thần cũng buông xuống, hắn trực tiếp xụi lơ trên mặt đất mất đi ý thức.