Cố Thần ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, thời điểm hắn tỉnh lại tinh thần phấn khởi. Cũng vì Cố Thần là người yêu của Lãnh Túc, hơn nữa các đội viên đều được hắn trị thương, cho nên tất cả đều ăn ý không phân hắn đi trực đêm.
Cố Thần tỉnh sớm như vậy, hoàn toàn là bị hương thơm của bữa sáng hấp dẫn mà tỉnh. Một mùi thơm ngọt ngào từ thịt truyền tới, lập tức kéo hắn từ trong cơn mơ trở về thực tại, hắn nhìn chằm chằm cái nồi đang trên giá đang kêu " lộc cộc lộc cộc" .
Lãnh túc vẫn còn duy trì nửa ôm tư thế Cố Thần, hắn vừa động, y lập tức liền đã nhận ra. Y cúi đầu nhìn người trong lòng đang trưng đôi mắt lấp lánh, khẽ cười rồi dùng ngữ khí mềm nhẹ nói với hắn: "Tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi, vừa đúng lúc ăn bữa sáng."
Tiểu Đặng Tử rất có ánh mắt lập tức từ trong không gian lấy ra dụng cụ rửa mặt đưa cho hắn, Cố Thần vui sướиɠ gật đầu, cầm đồ chạy ra cửa động ngồi xổm xuống đánh răng rửa mặt.
Cố Thần đang vui vẻ rửa mặt đột nhiên dừng động tác quay đầu lại, hắn cảm nhận được có một ánh mắt suy tư nhìn mình. Thấy hắn quay lại nhìn, cả người Triệu Cường cứng đờ lại, xấu hổ hướng Cố Thần cười cười.
Cố Thần nhướng mày, tiếp tục vốc nước lên rửa mặt, sau khi vệ sinh sạch sẽ, hắn im lặng đi đến đống lửa, ngồi xuống dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào những lát thịt đang đảo lộn trong nồi.
Dây đen đang giả chết quấn quanh trên cổ tay Cố Thần cũng run run hai mảnh lá trên đỉnh đầu, hướng ánh mắt về phía nồi thịt. Lúc này hắn mới nhớ ra trên tay mình còn có một sinh vật không rõ chủng loại. Hắn vươn ngón tay ra chọc chọc hai cái lá kia, dây đen rụt lại một chút, lá cây vui vẻ run lên, hắn bị bộ dáng vô hại bán manh của nó chọc cười ha hả một lúc. Tiểu Đặng Tử ngồi đối diện dùng khuôn mặt ủy khuất mà nhìn hắn, trong lòng cậu không ngừng kêu gào: Vì cái lông gì mà khi ở bên Cố Thần nó liến ngốc manh như vậy, ngây thơ như vậy? Đối với cậu liền tàn nhẫn như vậy? Đây là vì cái gì a!(╥﹏╥)
Cố Thần nâng lên hạ xuống, sờ tới sờ lui trên thân dây đen, mãi không chán. Lãnh Túc nhìn hắn một cái, nói: "Đừng sờ kẻ khác, ta ghen."
"Phốc ――" Cố Thần không nhịn được muốn phun vào mặt y, nghi ngờ hỏi: "Ngươi có lầm hay không."
Lãnh Túc bình tĩnh gật đầu: "Ta nói thật."
Cố Thần:"....." Ngươi thắng! Kỳ thật vừa rồi hắn là muốn kiểm tra xem hàm răng của nó ở đâu thôi. Ngày hôm qua còn đột nhiên há mồm cắn hắn cùng Tiểu Đặng Tử, hàm răng cực kì sắc bén nhưng lúc này tìm thế nào cũng tìm không thấy, toàn bộ trên đầu nó đều trơn bóng hoàn hảo, tựa như cái khe hôm qua chỉ là do hắn gặp ảo giác nhìn lầm.
Cố Thần tỏ vẻ thật khó hiểu nha!
Gẩy gẩy hai lá non trên đầu dây đen, Cố Thần đột nhiên nói: "Ta cũng phải đặt cho ngươi một cái tên nha!" Dây đen run lên, nâng đỉnh đầu nhìn chằm chằm Cố Thần, biểu đạt nó rất phấn khởi.
Cố Thần suy tư một chút: "Gọi là gì đây......"
Lãnh Túc ngồi cạnh bên ánh mắt lạnh như băng, y rất bất mãn với bây giờ Cố Thần chỉ quan tâm tới các dây chết tiệt này mà không để ý tới y. Dây đen cảm giác được sát khí tỏa ra từ y, run lá con lên, quấn chặt cổ tay Cố Thần hơn.
Cố Thần còn đang đắm chìm trong tâm tình muốn đặt tên, liền không để ý tới hành động của nó. Qua một lúc, hắn mới chậm rãi nói lên mấy cái tên mình nghĩ ra: "Nếu không...... Kêu đằng đằng
[ cây mây, cây song] hoặc là Mạn mạn
[ vạn dây leo]?"
Mọi người: Ha hả?
Dây đằng trực tiếp ngã trên mu bàn tay Cố Thần, đỉnh lá cũng gục xuống.
Cố Thần nghĩ tiếp, tự hắn cũng cảm thấy không đúng lắm: "Nếu không...... Căn căn
[ rễ cây], điều điều
[ cành, nhánh]?"
Mọi người đã vô lực phun tào, công lực lấy tên của Cố Thần thực phi thường. Dây đen trực tiếp cứng còng thân mình, không nhúc nhích. Tiểu Đặng Tử ai oán mà nhìn Cố Thần, dị thường hâm mộ hắn cùng dây đen ở chung thật hài hòa, cậu cũng vô lực với kỹ năng đặt tên của hắn, thật sự nhìn không được a!
"Anh cũng có thể đặt nó là hắc hắc, hoặc là hồng hồng mà!" Tiểu Đặng Tử nói nhỏ, Cố Thần giống như nghe được, ánh mắt dần sáng lên.
"Đúng vậy, ta như thế nào mà lại không nghĩ ra!" Ngay sau đó hắn liền dùng ngón tay gãi gãi dưới cằm dây đen, cười thấy răng không thấy mắt.
"Ta gọi ngươi là Tiểu Hắc có được không? Hắc hắc...... Tiểu Hắc! Tên này không tồi, ta đúng là thiên tài!"
Mọi người: Thật là phục!
Dây đen...... à không, nó hiện tại kêu là Tiểu Hắc......trực tiếp duỗi thẳng thân mình, từ trên cổ tay Cố Thần rũ xuống, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
Cố Thần giống như không phát hiện mọi người xung quang đang dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, hắn vẫn hứng khởi đem Tiểu Hắc đang rũ xuống dưới một lần nữa giúp nó quấn trên cổ tay mình, cười hì hì tiếp tục sờ sờ nó.
"Ăn cơm đi." Canh thịt đã nấuchín, Lãnh Túc múc ra một chén, đưa đến trước mặt Cố Thần, nói với hắn.
Cố Thần bị dời lực chú ý, vui vẻ lập tức bưng cái chén từ tay y. Sau khi tiếp nhận chén canh thịt, hắn nhịn không được đưa đến trước mũi ngửi ngửi, mắt hắn lập tức vụt sáng, trong lòng kêu gào: thơm quá!
Lãnh Túc đưa thêm một đôi đũa, Cố Thần tiếp nhận, một tay cầm đũa, một tay bưng chén canh lên miệng húp vài hớp. Sau đó hắn liền cầm đũa gắp một miếng thịt lên, đang định bỏ vào miệng thì cảm thấy có cái gì đang chọc mu bàn tay hắn.
Cố Thần cúi đầu nhìn tay, liền thấy Tiểu Hắc đã khôi phục tinh thần, dựng thẳng đỉnh đầu, chỉ chỉ vào miếng thịt trên đũa Cố Thần.
Cố Thần trố mắt một chút, thử đem miếng thịt đưa qua trước mặt nó. Tiểu Hắc vừa lòng mà quơ quơ hai cái lá trên đầu, liền hướng về phía miếng thịt mở mồm cắn.
Tiểu hắc một ngụm nuốt hết một miếng thịt, răng nanh bén nhọn đan xen, thực nhanh thịt trong miệng nó đã thành thịt băm.
Xem mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, cộng thêm vẻ mặt kinh tủng nhìn chằm chằn vào Tiểu Hắc. Các ngươi có bao giờ gặp qua thực vật biết giao tiếp với con người chưa? Có gặp qua thực vật biết ăn thịt chín không?
Này thật sự không thua gì thiên phương dạ đàm! [
dịch ra:bầu trời đêm Ả Rập - Arabian night (tui cũng không biết đó là cái gì ≥﹏≤)!]?Vốn dĩ một cây thực vật biết giao tiếp đã không bình thường, miễn cưỡng có thể nói ở trong mạt thế nó đã trải qua biến dị. Nhưng, một cây thực vật thế mà lại há miệng đòi ăn thịt chín, cái này thật sự không bình thường.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên sợ hãi, chỉ có Cố Thần là vui sướиɠ nghĩ: Không nghĩ tới, Tiểu Hắc thật giống hắn rất thích ăn thịt nha. Về sau liền có thêm một lý do đi tìm thịt ăn.
Tiểu Hắc đem thịt trong miệng nhai một hồi lâu, tiếp theo là nuốt xuống, sau đó run run hai cái lá của nó, dùng đầu cọ cọ bàn tay Cố Thần.
Cố Thần nhất thời hiểu ý nó, liền gắp một miếng thịt trong chén đưa qua cho nó. Tiểu Hắc lại một ngụm nuốt vào, hai lá cây vẫn luôn run a run, thoạt nhìn rất hưng phấn.
Một ngụm hé ra răng nanh sắc nhọn, mọi người vây xem liền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Toàn bộ đều không tự chủ lui về sau, rời xa Cố Thần cùng với quái vật trên tay hắn.
Duy nhất một người không động, chỉ có Lãnh Túc. Lãnh Túc cau mày, nhìn chằm chằm vào Cố Thần chỉ vui vẻ đút thịt cho cái dây đen kia mà không lo ăn cơm của mình. Y híp mắt, bắn sát khí về phía Tiểu Hắc. Động tác nhấm nuốt thịt của Tiểu hắc cũng dừng lại, nó đã phát hiện hơi thở gây bất lợi cho nó.
Cố Thần thấy Tiểu Hắc dừng lại, nghi hoặc mà nói: "Ăn no rồi sao? Hay muốn ăn thêm, trong miệng ngươi còn chưa nuốt xuống hết, không được đòi thêm!"
Lãnh Túc hừ một tiếng, ánh mắt nguy hiểm liếc Tiểu Hắc một cái, sau đó y liền quay đầu trưng lên một nụ cười ôn nhu với Cố Thần, nhẹ nhàng nói với hắn: "Nó có thể đã ăn no rồi, ngươi cũng ăn một chút đi, chờ lát nữa xuất phát lại đói bụng, trên đường cũng không có canh nóng hổi cho ngươi ăn đâu."
"Nga." Cố Thần gật gật đầu, ngữ khí có chút tiếc nuối: "Ta còn tưởng Tiểu hắc có thể ăn nhiều, kết quả chỉ ăn được có ba miếng liền no rồi?"
Lãnh Túc híp mắt: "Nó chung quy cũng là thực vật, hơn nữa ngươi xem thân hình của nó, có thể ăn nhiều được sao?"
Cố Thần liếc nhìn Tiểu Hắc một cái, bề ngang chỉ bằng ngón tay cái, hắn lắc đầu thở dài nói " Ăn nhiều mới lớn lên được chứ."
Vì thế, Cố Thần liền từ bỏ ý tưởng tiếp tục đút thịt cho Tiểu Hắc, tự nâng chén lên ăn. Lãnh Túc nhìn vẻ mặt đầy thỏa mãn của Cố Thần, y không tự chủ mà nở một nụ cười.
Thực nhanh cái chén chứa đầy canh thịt của hắn đã thấy đáy, sạch sẽ tới mức người ta nhìn vào còn tưởng hắn liếʍ quanh chén một vòng mới thả ra .
Cố Thần vui vẻ kêu lên: "Emma, canh thịt nay ăn ngon thật, là ai nấu a!"
Tiểu Đặng Tử cũng vừa ăn sạch canh trong chén mình, lau miệng hướng về phía Cố Thần, cười hắc hắc trả lời: "Đương nhiên là đội trưởng làm rồi, đội trưởng làm đồ ăn rất ngon!"
Cố Thần nghe vậy liền sửng sốt, ngay sau đó hắn dùng vẻ mặt không tin nhìn Lãnh Túc, cứng ngắc hỏi:"Thật sự là do ngươi làm!?"
Lãnh Túc gật đầu: "Ăn no rồi sao?" Thấy Cố Thần cũng gật đầu, y liền đem cái chén trên tay hắn thu lại đây, chồng lên chén y.
Lúc này, mọi người không sai biệt lắm đều đã ăn xong rồi. Tiểu Đặng Tử rất có tự giác tiến lên thu chén, sau đó mang ra cửa động rửa sạch.
Cố Thần thở dài một hơi: "Ta đây có tính là nhặt được bảo vật không?"
"Ân?" Lãnh Túc không hiểu ý hắn lên tiếng.
Cố Thần lại thở dài một hơi: "Ta thích ăn thịt, ngươi lại nấu thịt ngon như vậy, xem ra về sau ta có lộc ăn rồi."
Biết được nguyên lai Cố Thần đang nói tới cái này, khóe môi y cong lên, ôn nhu mà nhìn hắn, nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, về sau mỗi ngày đều nấu cho ngươi ăn."
Toàn bộ đội viên chiến đội tinh anh đều dùng vẻ mặt kinh hãi nhìn Lãnh Túc, tự hỏi tên này thực sự là đội trưởng của bọn họ sao? Qủa nhiên đội trưởng đã bị đánh tráo! Các ngươi xem đi! vẻ mặt sủng nịch này, ngữ khí sủng nịch này! Có giống Lãnh đội trưởng không?
Bất quá Cố Thần đối lời này thực hưởng thụ, vừa lòng gật đầu đáp lời: "Không tồi, lời này ta thích nghe. Bất quá...... Ngươi có thể tìm ra thịt ngon mỗi ngày đều nấu cho ta ăn không?!"
Không sai, ở trong mạt thế, muốn tìm ra động vật không bị nhiễm virus quả thực so với lên trời còn khó hơn. Mà thịt hiện tại bọn họ đang ăn, thật ra chính là thịt hộp, còn có một số thịt chân không hoặc thịt được cất giữ trong hầm băng lúc trước bị nhân loại bỏ quên.
Lúc mạt thế mới bắt đầu, nhân loại chưa có nhận thức, chỉ mang theo vài nhu yếu phẩm chạy trốn, cho nên vài thứ thịt linh tinh như thế này đều bị người ta vứt bỏ.
Cho đến tận sau này, mỗi khi có một nhóm người sống sót đi thu thập vật tư, họ đều cố gắng tìm ra thịt. Và những lon thịt này, tự nhiên cũng trở thành vật quý giá tranh nhau cướp đoạt.
Bất quá mọi thứ cũng có hạn, thịt trong các cửa hàng trung tâm hầu như đã không còn Hơn nữa những loại thịt này chất thịt không hề tươi ngon. Nếu ý tưởng muốn ăn thịt tươi ngon của Cố Thần bị người trong các căn cứ nhỏ nghe thấy, nhất định sẽ khinh bỉ hắn một phen.
Bọn họ ngay cả thức ăn cũng không có, chịu đói sống qua ngày, còn ngươi ít nhất còn có thịt hộp mà ăn, vậy mà còn kén cá chọn canh!
Nghe nói hiện tại Lý giáo sư đã nghiên cứu ra cách dùng gien cải tạo, sử dụng các chất phản ứng đặc biệt để nhanh chóng tạo ra gen tổ hợp của động vật đáp ứng nhu cầu muốn ăn thịt của nhân loại.
Chính là tưởng tượng đến những miếng thịt động vật bị rất bơm nhiều loại nước thuốc, thậm chí là thuốc cải tạo mới nghiên cứu, cả người Cố Thần liền rét run. Mấy loại thịt này, nếu thực sự đưa cho hắn ăn, hắn nhất định sẽ nôn vì ghê tởm. Dù sao cũng không phải lấy từ động vật sinh trưởng tự nhiên, chất thịt ngon ở chỗ nào?
Chờ tất cả mọi người đều thu thập toàn bộ đồ đạc, Lãnh Túc liền tuyên bố xuất phát.
Cố Thần đang đùa nghịch với cái đuôi đang ủ rũ của Tiểu Hắc, lập tức cũng đứng lên, đi tới bên người y.
Không biết vì sao, từ lúc ăn được vài miếng thịt kia, Tiểu Hắc liền bày ra một bộ dáng không có tinh thần.
Hay là...... Là do ăn no quá căng?