Nắm tay Lãnh Túc chỉ còn cách Cố Thần vài cm, đột nhiên dừng. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được vị trí nắm đấm chính là ở phía trước chóp mũi hắn.
Cố Thần chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào nắm tay đầy gân xanh trước mặt, trên mặt Lãnh Túc hiện ra một tia rối răm, sau đó là biểu tình rất thống khổ.
"Lãnh Túc......" Cố Thần thật cẩn thận gọi y một tiếng, hắn vươn tay ra cầm lấy tay y. Đầu ngón tay quanh quẩn dị năng chữa khỏi, chậm rãi rót vào trong cơ thể Lãnh Túc.
Thần trí Lãnh Túc dần dần khôi phục, ánh mắt dần dần thanh minh.
"Thần Thần?"
Lãnh túc vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy Cố Thần vẻ mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh thiếu chút nữa trụ không được ngã xuống.
Cố Thần suy yếu nở nụ cười: "Ngươi tỉnh rồi."
Lãnh Túc rất thông minh, lập tức liền minh bạch tình huống hiện tại: "Mùi hoa này có độc!"
Cố Thần đã suy yếu đến nói không ra lời, Lãnh Túc lập tức đem hắn bế ngang lên. Sau đó y xoay người nhìn về phía các đồng đội, đều thấy đối phương người thì đang mê sảng nói bậy, người thì vung tay đánh lung tung.
Lãnh Túc nhướng mày, thân hình khẽ nhúc nhích, theo thứ tự từng người một mà đạp. Các đội viên bị cú đạp này của y hộc ra máu, y xuống tay đủ tàn nhẫn. Bất quá hiệu quả lại rất rõ ràng, tuy phải phun ra một búng máu nhưng ngược lại mọi người thanh tỉnh rất nhanh.
Tiểu Đặng Tử ôm bụng từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt thống khổ, hô: "Đội trưởng ――"
Lãnh Túc tiếp tục nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng: "Đem mặt nạ phòng độc lấy ra, tất cả đều mang vào, mùi hương này có độc, hít vào liền sinh ra ảo giác."
"Vâng."
Tiểu Đặng Tử chịu đựng cơn đau, đem mặt nạ phòng độc trong không gian lấy ra, theo thứ tự phân cho các đội viên còn đang ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
Lãnh Túc tiếp nhận mặt nạ, động tác mềm nhẹ giúp Cố Thần đeo vào. Sau khi giúp hắn mang tốt lúc này đây y mới tự đeo cho mình một cái.
Đội viên còn lại thực nhanh cắn răng đứng lên, họ chỉ mới bước vào cái hẻm núi này mà đã đυ.ng phải loài hoa quỷ dị làm người ta sinh ra ảo giác, khiến bọn họ suýt chút nữa gϊếŧ hại lẫn nhau.
Mới trước cửa đã vậy, không biết bên trong còn có nguy hiểm gì đang chờ đám người họ đây.
Tiểu Đặng Tử ánh mắt lơ đãng liếc nhìn cái người đang được Lãnh Túc ôm trong lòng ngực, ngó qua ngó lại, muốn nói lại thôi.
Lãnh Túc lại giống như không phát hiện ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn Cố Thần, vỗ vỗ cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Ngủ một lát đi, ta ôm ngươi đi."
Cố Thần mệt mỏi gật đầu, hắn hiện tại không còn sức để nói nữa, cảm giác ngay cả động một ngón tay cũng coi như xa sỉ lắm rồi.
Ngay sau khi Cố Thần lâm vào ngủ say, độ ấm đáy mắt Lãnh Túc nháy mắt giảm xuống, ánh mắt thay đổi bất ngờ. Y hướng mọi người làm cái hiệu lệnh, các đội viên lập tức lên tinh thần, bắt đầu hướng về phía bên trong mà đi.
Nhìn về phía trước, nơi này chỉ có một biển hoa mênh mông, ngoài ra không có thực vật nào sinh sống. Nhưng bọn họ cũng không quên, lúc ở trong thông đạo cả đám còn gặp được một bầy bướm đêm lớn .
Tang thi biến dị động vật xuất hiện ở chỗ này, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Không biết đã đi xuyên qua biển hoa bao lâu, trước mắt đội ngũ rốt cuộc không hề xuất hiện màu đỏ nữa. Tuy rằng đây là một sự kiện có thể làm cho người ta vui vẻ, nhưng bọn họ cũng chẳng vui vẻ được bao lâu.
Mới xuyên qua một biển hoa đầy khí độc lại gặp một cành rừng rậm cực lớn, ai mà cao hứng cho nổi chứ......
Các đội viên hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển về phía Lãnh Túc. Cách một lớp kính dày của mặt nạ phòng hộ, mọi người hòan toàn không nhìn rõ được biểu tình lúc này của đội trưởng nhà mình.
Lãnh Túc chỉ đứng ở tạichỗ không nhúc nhích, tựa như đang trầm ngâm.
Sau một lúc lâu, y liền làm ra hiệu lệnh tiến vào, tiếp theo liền ôm Cố Thần, dẫn đầu đi vào rừng rậm.
Các đội viên phía sau liếc nhau, toàn bộ hiện ra sắc mặt ngưng trọng chuẩn bị tư thế chiến đấu, đi theo sau Lãnh Túc, nối đuôi nhau mà vào.
Tiến vào rừng không bao lâu, Lãnh đội trưởng đột nhiên ngừng lại, giơ tay lên ra hiệu, các đội viên lập tức đề phòng đứng xung quanh y vây thành một vòng tròn, đem Lãnh Túc cùng Cố Thần, còn có Tiểu Đặng Tử làm trung tâm bảo vệ.
Tiểu Đặng Tử sáp tới cạnh Lãnh Túc, thật cẩn thận nhìn y, hạ giọng hỏi: "Đội trưởng, làm sao vậy?"
Lãnh Túc không trả lời, ôm Cố Thần thật chặt, động tác nhẹ nhàng từ từ ngồi xổm xuống. Tiểu Đặng Tử cũng khẩn trương làm theo ngồi xổm xuống, ánh mắt bất an mà đánh giá mọi nơi.
Lúc này, ánh mắt Lãnh Túc đang gắt gao nhìn chằm chằm vào bãi cỏ trước mặt. Trên cỏ có dấu vết không rõ ràng tha kéo, uốn lượn thành một đường về phía trước. Y dùng ngón tay thử ấn đè lên ở trên cỏ, ngổn ngang đến trình độ, hẳn là trọng lượng của một người.
Tiểu Đặng Tử cũng nhìn ra, đôi mắt mở lớn, há to miệng. Cậu đột nhiên vỗ bả vai đội trưởng nhà mình, Lãnh Túc lạnh lùng đảo mắt qua nhìn cậu. Tiểu Đặng Tử lại một chút cũng không nhận thấy, chụp thêm một cái thật mạnh lên bả vai y.
Lãnh Túc nhanh tay bắt lấy cánh tay cậu, hạ giọng cảnh cáo: "Thành thật chút."
"Không không...... Không phải...... Đội trưởng...... Em...... em phát hiện có cái gì đó...... Thứ gì......" Tiểu Đặng Tử nuốt nước miếng, phun ra một câu không hoàn chỉnh.
"Cái gì?" Lãnh Túc theo ánh mắt của cậu nhìn qua, trước mặt như cũ vẫn là một rừng cây mênh mông, cái gì cũng không có.
Y nhíu mày hỏi: "Ngươi có phải hay không xuất hiện ảo giác?"
Tiểu Đặng Tử mạnh mẽ lắc đầu, vẻ mặt kinh hoảng: "Không...... Không có! Em tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!"
"Vậy ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì?" Lãnh Túc híp mắt, đánh giá mảnh rừng tĩnh mịch phía trước. Theo lý thuyết, trong rừng rậm sẽ luôn có một số ít động vật nhỏ linh tinh như chim bay gì đó, hoặc cũng sẽ có một ít côn trùng. Chính là nơi này rất quái dị, chẳng những không có động vật còn sống, ngược lại tĩnh mịch đến làm người ta sợ hãi.
Trừ bỏ bọn họ có vài người đang làm động tác phát ra thanh âm, ngoài ra thì không có âm thanh nào khác, bao gồm cả tiếng gió.
"EM......em......" Tiểu Đặng Tử nuốt nước miếng, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc của mình. Sau đó mới mở miện trả lời: "Em vừa rồi thấy được một cái bóng màu đen, đại khái...... đại khái giống như một bắp đùi thô vậy! Thật dài thật dài...... Nó vừa rồi...... Nó vừa rồi đứng ở trên cái cây phía trước! Em phát hiện ra nó, nó liền chạy! Trực tiếp biến mất không thấy!"
Sắc mặt Lãnh Túc trầm lại, phía trước rõ ràng cái gì cũng không có. Nhưng căn cứ theo tình huống hiện tại, Tiểu Đặng Tử không có khả năng nói giỡn. Nói như vậy, vừa rồi xác thật là có cái gì đang theo dõi hành tung của bọn họ.
Một đội viên có thân hình lực lưỡng nắm chặt vũ khí đã được cải tạo qua trong tay, hạ giọng hô một tiếng. "Đội trưởng."
Lãnh Túc ôm Cố Thần, đứng lên trả lời: "Chuyện gì?"
Cố Thần bởi vì linh lực trong cơ thể quá ít, thân thể thật suy yếu, ngủ dị thường trầm. Lãnh Túc làm nhiều động tác như vậy mà hắn vẫn không hề tỉnh dậy.
"Đội trưởng, cây cối nơi này có gì đó không đúng." Đội viên lực lưỡng chỉ vào một thân cây trước mặt, sắc mặt ngưng trọng. Lãnh Túc đi qua, ngẩng đầu nhìn về phía cái cây đó.
Cây cối ở đây cao lớn mạnh khỏe, rất chắc chắn. Nhưng Lãnh Túc chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, thần sắc y liền thay đổi, tán cây cao ngất ở phía trên, nếu không phải vô tình ngước lên nhìn, căn bản thấy không thấy rõ, thân cây màu sắc thực bình thường nhưng càng lên cao màu sắc dần dần đậm lên, càng ngày càng không thích hợp. Đặc biệt là tán cây cùng lá cây, đã gần như màu đen.
Bởi vì dị năng giả thị lực đều rất tốt, cho nên Lãnh Túc có thể rõ ràng nhìn tới ngọn cây, y cũng thấy được, gân lá rõ ràng có màu đỏ thoạt nhìn rất yêu diễm.
Ánh mắt Lãnh Lúc thâm trầm, vật khác thường tất có nguy hiểm, nơi này không thích hợp ở lâu.
Rất khó tưởng tượng, nếu đội ngũ bọn họ tiếp tục đi vào, còn sẽ gặp sự tình không thể khống chế được.
Lãnh Túc trầm ngâm một chút, dõi mắt trông về phía xa, phát hiện toàn bộ cây cối cơ hồ đều là dạng này.
Không biết vì sao, Lãnh Túc quay lại nhìn thoáng qua cái cây lúc trước Tiểu Đặng Tử nói phát hiện ra thứ gì đó ở trên. Cái cây kia lớn lên cường tráng mà lá cây lại có màu đen như mực, gân lá đỏ tươi như máu.
Lãnh Túc tiếp tục trầm ngâm, nếu đã đi đến nơi này, hiện tại quay đầu lại cũng không được nữa rồi.
Hơn nữa, cái thứ trong này đã khơi dậy lòng hiếu chiến của y.
Hít sâu một hơi, y ra hiệu cho các đội viên. Biểu tình mọi người lập tức căng thẳng, thần kinh căng chặt.
Vừa rồi hiệu lệnh của đội trưởng có ý phải tăng thêm một bậc cảnh giác.
Tình huống nơi này, kỳ thật không cần Lãnh Túc nhiều lời, chính bọn họ cũng có thể nhận thấy được thật sự không bình thường. Những đội viên ở đây đều từ cõi chết trở lại, từ đầu tới chân đều nhuộm trong huyết mà sống. Mà hoàn cảnh hiện tại càng thêm khơi dậy sự hiếu chiến trong cơ thể bọn họ.
Đội hình vòng tròn nhanh chóng tách ra, Lãnh Túc đi đầu, theo sát phía sau có ba người. Hai người giỏi về công kích, một người giỏi về phòng thủ, đi theo sau là Tiểu Đặng Tử. Theo thứ tự sắp xếp, đội viên cuối cùng cản phía sau, đang khiêng vũ khí laser chính là Lôi cao to.
Cánh rừng này rất giống với rừng rậm nguyên thủy, trước kia không hề có người tiến vào. Cây cối sinh trưởng cũng không có quy luật, mọc lung tung.
Lãnh Túc chậm rãi đi theo dấu vết tha kéo mờ nhạt, kết quả lần này bọn họ đi không bao lâu, đã bị một vách đá cản lại.
Ngửa đầu nhìn lên, cao không thấy đỉnh. Vách đá lởm chởm, trên mặt đá còn có thực vật họ dây uốn lượn.
Lãnh Túc híp mắt, đánh giá vách đá trước mặt. Vách đá bị lá của một loại thực vật không rõ che phủ kín mít, loại lá cây này cùng với lá của cây cối trong rừng rậm giống nhau như đúc, lá cây biến thành màu đen, gân lá đỏ tươi như máu. Hơn nữa trên những cái dây còn có gai nhỏ nhọn hoắc rậm rạp, khiến cho người ta nhìn thấy da đầu tê dại.
Một đội viên từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá, hướng về phía thực vật họ dây nhìn rất quỷ dị kia mà ném.
Kết quả chỉ là nháy mắt, mọi người ở đây đều cho rằng mình bị hoa mắt, đột nhiên dây của loại thực vật kia rời khỏi vách đá vươn ra nhanh chóng quấn lấy viên đá nhỏ.
Kế tiếp, đám người bọn họ liền thấy được một hiện tượng kinh dị.
Trong nháy mắt bị buộc chặt, hòn đá nhỏ lập tức hóa thành bột phấn. Gió thổi qua, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Mọi người hít hà một hơi, này là thứ g? Cũng quá nghịch thiên đi!
Trình độ cục đá lúc nãy rất cứng rắn, so với cơ thể con người còn muốn cứng hơn. Vạn nhất vừa rồi có người đến gần, phỏng chừng kết cục chỉ so với hòn đá nhỏ kia càng thảm hại hơn.
Tiểu Đặng Tử bị dọa đến miệng không khép lại được, khuôn mặt Lãnh Túc cực kỳ âm trầm, khóe miệng y mím lại.
Tiểu Đặng Tử nhích người về phía Lãnh Túc, hỏi: "Đội trưởng...... Này...... Này thứ gì a!?"
Giọng nói của y lạnh như băng: "Ta cũng không biết."
Tiểu Đặng Tử quay đầu lại nhìn thực vật không rõ kia, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.