[ Nhảm: Dạo này lười + bà chủ cắt mất wifi nên không úp thường xuyên được, các thớt thông cảm nha TAT ≧ω≦]
.Có thể nói nếu nhiệm vụ lần này đến cả Lãnh Túc cũng không làm được, vậy thì trong căn cứ này chả ai có thể hoàn thành.
Cố Thần nhíu mày, đôi mắt tràn đầy lo lắng mà nhìn chằm chằm Lãnh Túc. Y mặt mày ôn nhu, giơ tay xoa xoa những sợi tóc mềm của hắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt.
"Ta cũng phải đi." ngữ khí hắn thanh lãnh kiên định, tay y đặt trên đầu hắn cứng lại, ngón tay theo gương mặt trượt xuống dưới, nhéo nhéo chóp mũi hắn.
"Ngoan! thân thể ngươi còn chưa lành, ở nhà ngoan ngoãn chờ ta, ta đi nhanh rồi sẽ về sớm." Trong thanh âm mang theo tiếng cười nhạt, Lãnh Túc cẩn thận trấn an cái người mà y đã đặt sâu vào tận tâm can.
"Lão Tử! Muốn! Đi."
Cố Thần dùng đôi mắt kiên cường nhìn chằm chằm vào mắt y, gằn từng chữ một, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.
Lãnh Túc thở dài, phát hiện đời này của mình coi như xong rồi. Chỉ cần Cố Thần muốn cái gì đó, y vô pháp vô thiên liền sẽ đồng ý với hắn.
Vừa nghĩ trong lòng, trên tay Lãnh Túc cũng không khách khí nhéo mạnh một cái lên chóp mũi Cố Thần.
Một phen vỗ rớt tay y ra, chóp mũi lập tức liền đỏ, khóe mắt cũng hồng hồng theo.
Một đôi mắt to phủ một tầng sương mù, lên án mà nhìn chằm chằm y, Lãnh Túc thiếu chút nữa liền không giữ được mà muốn tha hắn về gặm gặm cho đã ghiền.
Giơ tay che lại đôi mắt Cố Thần, Lãnh Túc lại thở dài một hơi. Từ khi gặp tiểu gia hỏa này, số lần y thở dài ngày càng tăng, so với từng năm y sống trên đời này còn muốn nhiều hơn.
"Hảo hảo hảo, cho ngươi đi. Bất quá ta có điều khiện: Ngươi không thể rời xa ta dù chỉ nữa bước. Nếu không đồng ý thì liền ngoan ngoãn ở đây."
Cố Thần nghe vậy liền kéo tay y xuống, giống như gà con mổ thóc liều mạng gật đầu. Một đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy, tâm can Lãnh Túc lại bắt đầu ngứa ngáy.
"Khụ khụ!"
Một thanh âm không hài hòa vang lên, ương ngạnh mà xen lẫn vào bầu không khí ấm áp này.
Cố Thần cắn răng, cái lão nhân này có phải hay không là đang không vừa mắt hắn và Lãnh Túc thân cận!
Mỗi lần đều đánh vỡ cái không khí ấm áp thật vất vả mới có được, thật là ――muốn ném ông ta cho tang thi gặm quá!
Mắt thấy Cố Thần muốn tạc mao, Lãnh Túc khẽ cười một tiếng, ngón tay xoa vành tai hắn, ngón tay thon dài, đầu ngón tay mang theo một chút vết chai mỏng, ở vành tai hắn vuốt ve vài cái.
Cố Thần ưm một tiếng, đôi mắt to lại lần nữa nổi lên một tầng sương mù.
Gương mặt chậm rãi xuất hiện từng rạng hồng, cả người hắn giồng như bị thiêu đốt, xụ lơ ngã vào lòng Lãnh Túc, hoàn toàn ngoan lại. Lãnh túc vừa lòng nhướng mày, đây là nhược điểm của hắn mà lúc trước y vô tình phát hiện được.
Một bên bị hai người nào đó làm lơ Lý giáo sư yên lặng che mặt, hai người kia! thật sự là quá vô pháp vô thiên!
"Ngài tiếp tục."
Lý giáo sư vuốt mặt, rốt cuộc cũng đến phiên ông nói chuyện, thật không dễ dàng a.
"Nội dung nhiệm vụ lần này là yêu cầu ngươi tiến vào vùng trung tâm lây nhiễm, bắt giữ ba loại động vật bất đồng chủng loại đã hoàn tòan miễn dịch với virus cảm nhiễm động vật. Hơn nữa phải thu thập năm loại thực vật biến dị không cùng chủng loại. Chủ yếu chỉ có từng đó, bất quá hết thảy phải bảo vệ mình, lấy an toàn làm trọng.
Nếu không lấy được thì cũng phải quay về, chúng ta sẽ nghĩ cách sau, ngươi, nhất định phải trở về." Lý giáo sư vẻ mặt nghiêm lại, ngữ khí trịnh trọng.
Lãnh túc mặt không chút biểu tình gật đầu, ý bảo y đã biết.
"Được rồi, bàn giao nhiệm vụ xong rồi, ta cũng nên đi a, không quấy rầy các ngươi khanh khanh ta ta, thật là buồn nôn, lóe mù con mắt."
Sự tình công đạo đều xong, ngữ khí ông cũng nhẹ nhàng xuống, bắt đầu trêu ghẹo hai người.
Lãnh Túc như cũ trưng diện một gương mặt than, nghe ông trêu ghẹo cũng chỉ nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn một cái.
Cố Thần ở trong lòng ngực Lãnh Túc củng củng, lộ ra hai con mắt, nhìn về phía ông, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
Lý giáo sư vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ vào Cố Thầncười mắng: "Tiểu tử thúi!"