"Làm sao vậy?"
Lãnh Túc cau mày đánh gãy suy nghĩ của Cố Thần, thanh âm có chút lạnh lùng nhưng nếu lắng nghe kỹ thì lại lộ ra một ít quan tâm lo lắng.
Trong nháy mắt sau khi dùng vẻ mặt cảm động mà nhìn y thì quanh thân hắn liền phát ra hơi thở buồn phiền nản lòng, cái cảm xúc hạ xuống đột ngột này của Cố Thần làm Lãnh Túc muốn hủy diệt tất cả những thứ khiến cho hắn trở nên như vậy.
Cố Thần hoàn hồn lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt cùng đáy mắt lại không hề che dấu sự quan tâm của Lãnh Túc, tâm tình đột nhiên tốt lên.
Đúng rồi! Hắn đã không còn là cái tên Cố Thần ngu ngốc kiếp trước, Lãnh Túc chắn chắn không thể nào trở nên giống Trần Mặc, kì thật ông trời đã đối đãi với hắn rất tốt rồi.
"Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ lại những chuyện trước kia thôi."
Lãnh Túc vươn một cánh tay đem Cố Thần ôm vào lòng, tay còn lại ở trên đỉnh đầu hắn xoa xoa.
"Về sau đã có ta."
Cố Thần ngẩn ra, tâm tình hoảng hốt, sau đó đột nhiên có loại cảm giác muốn bật khóc.
Vươn hai cánh tay ôm chặt lấy eo Lãnh Túc, đầu hắn chôn trong lòng ngực y cọ cọ làm nũng, vành mắt chậm rãi đỏ lên.
Vì muốn che dấu cảm xúc đang dao động, Cố Thần cố ý hung hăng nói: "Ta nói cho ngươi biết, cả người ngươi đều là của ta, về sau bất luận có chuyện gì xảy ra đi nữa đều cũng không được bỏ rơi ta, sau này nhất định phải đối tốt với ta!"
Đột nhiên nghĩ tới một số việc, Cố Thần liền siết thật chặt hai cánh tay còn đang ôm eo Lãnh Túc, ngữ khí hạ xuống: "Nếu có một ngày ngươi không còn thích ta nữa, phiền toái ngươi phải nói cho ta biết, đừng biến ta thành kẻ ngốc không biết cái gì mà mãi quấn lấy ngươi."
Lãnh Túc im lặng nhíu mày, ngữ khí của Cố Thần bọc lộ rõ sự cô đơn, khiến y nghe xong tâm liền đau, chỉ có thể xoa đầu tóc mềm mại của hắn mà trấn an.
"Sẽ không."
Cố Thần tốn nước bọt nửa ngày, kết quả Lãnh Túc chỉ trả lời hắn có hai chữ liền xong, cuối cùng nhất thời có chút thẹn quá hóa giận vươn móng vuốt ở trên eo y cào cào một phen.
Mấy cái cào cào nhỏ nhoi của hắn còn chưa đủ y gãi ngứa, hiện tại y chỉ lo tay hắn sẽ đau thôi.
Cố Thần căm phẫn mắng: "Không có việc gì làm hay sao mà đi luyện eo cứng như vậy, làm đau tay ta nè."
Lãnh túc khẽ cười một tiếng, cầm bàn tay hắn lên kiểm tra, trừ bỏ đầu ngón tay có chút ửng đỏ thì chỉ còn lại những ngón tay thon dài trắng nõn trông rất đẹp mắt.
Lãnh Túc nâng bàn tay Cố Thần lên đặt trên môi hôn hôn, tay hắn run lên, vành tai có dấu hiệu bắt đầu đỏ.
Cố Thần ngượng ngùng muốn tránh thoát nhưng bất đắc dĩ sức lực lại không bằng Lãnh Túc, rất nhanh đã bị y chặn lại.
Lãnh Túc đem lỗ tai của mình đưa đến trước mặt Cố Thần: "Về sau có sinh khí, thì cắn nơi này."
Cố Thần ngơ ngác nhìn những đường cong uốn lượn vô cùng đẹp trước mặt mình , mím môi, nâng người lên cắn một ngụm.
Cuối cùng cũng không dùng sức cắn quá lớn, cắn mạnh quá thì sợ y đau, nên cuối cùng hắn nhả ra sau đó nhẹ nhàng liếʍ liếʍ dấu răng còn in ở trên vành tai Lãnh Túc.
Thân mình Lãnh Túc chấn động, hô hấp đột nhiên tăng thêm.
Cố Thần cười khẽ: "Lãnh Túc! Ngươi tốt như vậy, về sau ta làm gì còn có lí do để bỏ ngươi a."
Lãnh túc khóe môi cong lên: "Vậy thì không đừng có bỏ, chúng ta cả đời này sẽ không rời xa nhau."
Vành mắt lại bắt đầu phiếm hồng, Cố Thần mỉm cười, ra vẻ dữ tợn, giọng nói lại mang theo chút giọng mũi.
"Ta nói cho ngươi biết, đời này ta chắn chắn sẽ quấn lấy ngươi, ngươi đừng hòng mơ tưởng tới việc ném ta đi!"
"Tốt, không ném."
"Còn có, ngươi về sau đều phải nghe theo ta, phải sủng ta!"
"Tốt, sủng."
"Quan trọng nhất là ngươi không được gạt ta bất kì chuyện gì, có chuyện gì cũng phải nói cho ta, không được có bí mật!"
Lãnh Túc dừng lại một chút, đôi mắt híp lại, cánh tay Cố Thần bắt đầu run lên căng thẳng.
Cố Thần đợi một hồi không thấy Lãnh Túc đáp lời, nhất thời nổi giận một phen đẩy y ra.
"Ngươi có chuyện gì gạt ta phải không?"
Lãnh Túc xoa xoa đầu hắn: "Không có "
"Vậy ngươi vừa rồi......"
Lãnh Túc một lần nữa ôm chặt lấy hắn, gắt gao ôm lấy, đáy mắt hiện lên một tia ám quang: "Ta vừa rồi chỉ là thất thần."
[NhảmO(≧▽≦)O: Mấy chương này ngọt tới sâu hết răng ta rồi.... hụ hụ hụ _≧∇≦]