Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Thần hoảng sợ, ngọa tào, như vậy mà cũng nghe được, không có khoa học!

Hắn lập tức hướng về góc giường mà bò, không nghĩ tới động tác của Lãnh Túc còn nhanh hơn, nháy mắt đã đi tới mép giường nhanh tay bắt được mắt cá chân của Cố Thần, đem người nào đó kéo đến trước mặt.

"Thần thần vừa rồi nói ta là cái gì? Ân?"

Cố Thần sắp khóc tới nơi rồi, lập tức thức thời cầu xin tha thứ: "Ngươi nghe lầm, ta cái gì cũng chưa nói! Đây là sự thật, ngươi phải tin tưởng ta!"

Lãnh Túc nhướng mày: "Cái gì cũng không có nói sao?"

Cố Thần đáng thương hề hề mà nhìn y: "Cái gì cũng không nói, ta thề!"

Lãnh Túc cười khẽ: "Nhưng vừa rồi ta có nghe được a."

Cố Thần: "......" Vậy nãy giờ ngươi phí lời để làm cái gì? Đậu phộng! ngươi đang chơi lão tử sao?!

Lãnh Túc nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ của Cố Thần, cổ họng y liền căng thẳng, cúi đầu hung hăng hôn môi hắn một cái rồi mới đứng dậy.

"Ta đi tìm thức ăn, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta."

Cố Thần hừ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, hờn dỗi úp mặt vào chăn không thèm nhìn Lãnh Túc.

Y nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của hắn, tâm liền mềm nhũn, khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu Cố Thần rồi đi ra khỏi phòng.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, sau khi xác định Lãnh Túc đã đi rồi, lúc này Cố Thần mới rầm rì một tiếng, chui ra khỏi chăn.

Shit!!! Thật cmn ngượng ngùng nha, tim đập thật nhanh nha ngao ngao ngao!

.

Rất nhanh Lãnh Túc đã trở về, y còn mang theo một rổ khoai tây khoai lang còn kèm theo một đóng rau dưa linh tinh.

Cố Thần vừa thấy mấy thứ này thì sắc mặt liền tái, ta muốn thịt ta muốn thịt aaa!

Lãnh Túc đem đồ ăn đặt ở một bên, từ trong túi trữ vật móc ra một cái bàn gấp nhỏ, để ở trên giường, đem đồ ăn đặt ở trên bàn rồi đưa mắt nhìn Cố Thần, ý bảo hắn đến ăn cơm.

Tiếp theo y liền từ trong túi móc ra một cái túi trữ vật mới tinh, đưa cho Cố Thần: "Dùng cái này!"

Cố Thần sửng sốt một hồi, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Túc, vẻ mặt cảm động.

Túi trữ vật của hắn ở trong thời điểm hỗn chiến đã bị rớt mất tiêu, bởi vì luôn sống tự lập nên hắn nghĩ đợi vết thương lành lại sẽ đi ra ngoài đánh tang thi góp nhặt ít tinh thạch, rồi đi tìm dị năng giả không gian đổi một cái túi mới.

Loại túi trữ vật không gian này kỳ thật là do dị năng giả không gian ở trong một cái túi bình thường dùng linh lực kết ấn, huyễn hóa ra không gian.

Bởi vì dị năng giả không gian có sức chiến đấu kém nhất không thể ra ngoài đánh tang thi, vì vậy liền phát minh ra loại túi trữ vật này để kiếm tinh thạch đổi đồ ăn.

Bên trong có thể dùng để cất giữ đồ vật, hơn nữa không gian còn rất lớn, bề ngoài chỉ giống như một cái túi nhỏ bình thường, mang theo nó đi bất cứ đâu cũng thuận tiện.

Đời trước khi còn cùng Trần Mặc ở bên nhau....Không! cũng không thể nói là ở bên nhau. Khóe miệng Cố Thần cong lên một nụ cười tự giễu, khi đó phải nói là hắn đơn phương quấn lấy Trần Mặc, Trần Mặc chỉ không có cự tuyệt mà thôi.

Lúc đó, ở trong mọi tình huống nguy hiểm hắn luôn là người đứng ra che chở cho Trần Mặc, giúp gã xử lý mọi công việc trong tiểu đội. Thậm chí là cả việc gã ăn gã ngủ, quần áo, đồ vật sinh hoạt linh tinh đều một tay hắn ôm hết.

Đã từng có một lần Trần Mặc bị mất túi trữ vật không gian, Cố Thần liền lấy ra toàn bộ tinh thạch của mình cho gã. Cho nên hắn chẳng còn lại gì, vì thế thừa dịp trời tối lúc mọi người đều đã đi nghỉ ngơi, hắn liền trộm chuồn ra ngoài bức tường phòng hộ, đánh tang thi kiếm tinh thạch, đợi lúc trời tờ mờ sáng mới kéo một thân đầy vết thương trở về.

Hắn sợ Trần Mặc lo lắng nên không dám nói, chỉ tẩy rửa sơ qua vết thương thì đã vội cầm tinh thạch mới kiếm được đi tìm một dị năng giả không gian rất nổi danh trong việc chế tạo túi trữ vật không gian. Bởi vì túi trữ vật do vị này làm ra so với túi thông thường thì không gian bên trong to gấp đôi, hơn nữa không gian còn rất chắn chắn.

Chờ đến lúc Cố Thần mang theo túi trữ vật trở về thì cũng đã xế chiều. Hắn biến mất luôn cả ngày ấy vậy mà Trần Mặc vẫn không hay biết.

Khi hắn cầm túi trữ vật đưa qua, như hiến vật quý nâng lên trước mặt Trần Mặc, vậy mà gã chỉ cầm lấy nhìn thoáng qua một cái, sau đó liến ném vào một góc.

Không ngờ sau khi hắn trọng sinh, lại có người cam tâm tình nguyên đưa cho hắn một cái túi mới, Cố Thần tự giễu cong cong khóe miệng
« Chương TrướcChương Tiếp »