Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 37: Bí ẩn về khoảng thời gian Tân bị ngất
Cắn răng, Tân dùng tay trái bóp chặt lấy chỗ cơ thịt nổi cộm trên ngực, tay phải thì cầm cái rìu dí sát vào đó. Nhắm mắt, hắn hít một hơi thật sâu. Khi mở mắt ra, ánh mắt của hắn chuyển thành kiên quyết. Cầm chắc cái rìu, hắn dùng sức cứa mạnh.
“Gàuuu!!!” - Ngay trong khoảnh khắc lưỡi rìu chuẩn bị xé rách da thịt hắn thì con Lu bất ngờ chồm lên cắn vào cán rìu kéo xuống.
Hành động chớp nhoáng của con Lu làm hắn giật mình nên để cái rìu tuột khỏi tay. Đến khi kịp phản ứng, hắn hơi bực mình gắt hỏi:
“Lu... Mày làm gì vậy?” – Vừa nói, hắn vừa đồng thời cúi xuống định lấy cái rìu ra khỏi mõm con Lu nhưng nó ngoặm chặt không thả.
“Lu... Mày có buông ra hay không hử?” – Kéo mãi không được, hắn bắt đầu nóng lên và to tiếng với con Lu.
“Ư ử... ư ư...” – Nhưng mặc kệ hắn nói sao, con Lu vẫn ngoan cường cắn chặt không buông.
Tại sao nó lại ngăn cản mình? Hắn khó hiểu tự hỏi trong đầu. Con Lu chắc chắn sẽ không hại hắn, nó làm thế hẳn phải có một ý nghĩa nào đó. Chẳng lẽ, biểu hiện đáng sợ trên ngực hắn không phải là dấu hiệu của nguy hiểm và con Lu ngăn cản vì không muốn hắn tự tổn thương bản thân. Sau khi biến đổi, con Lu đã trở lên linh tính và có vẻ như nó có thể hiểu được lời nói của hắn.
Tuy không chắc lắm về ý tưởng này, nhưng hắn vẫn ngồi xuống rồi cất tiếng hỏi con Lu:
“Mày không muốn tao làm thế này vì vết thương trên ngực không nguy hiểm hử?”
“Ư... ử...”
Nghe câu hỏi của hắn, đương nhiên con Lu không thể cất tiếng nói trả lời. Nó cụp tai rên khẽ lên rồi dí mũi vào ngực hắn hít lấy hít để mấy hơi. Sau đó, nó ngồi xuống nhả cái rìu ra, rồi tròn mắt nhìn hắn nhấp nhô gật đầu.
Nhìn hành động của con Lu, Tân kinh ngạc sững sờ cả người. Con Lu hoàn toàn có thể hiểu hắn nói cái gì chứ không phải là những câu lệnh đơn giản như trước nữa. Xem ra không chỉ thân thể của nó biến lớn mà đầu óc cũng trở lên thông minh và có linh tính hơn nhiều. Buổi tối hôm qua, sau khi hắn bị con rết khổng lồ cắn trúng độc mất đi ý thức. Có điều gì xảy ra với thân thể hắn trong khoảng thời gian đó thì chỉ có con Lu mới biết được. Lúc hắn tỉnh lại là đã thấy mình trong ổ quái rồi, may là còn chưa bị nó ăn.
Mới đầu phải lo lắng việc chạy trốn và lấp đầy cái bụng vì đói khát nên hắn không có thời gian suy ngẫm. Bây giờ, sức khỏe hồi phục, tinh lực tràn trề, nghĩ lại hắn liền nhận ra có nhiều điểm khó hiểu khi mình bị con quái vật bắt giữ.
Tại sao lúc “con quái vật người bọ” bắt hắn, nó lại bỏ mặc con Lu không làm gì. Theo lẽ thường, nếu con quái chán ghét không muốn ăn thịt con Lu thì nó cũng sẽ ra tay tiêu diệt kẻ cản trở mình mới phải. Vì chắc chắn một điều, con Lu sẽ không bao giờ đứng yên để kẻ thù gây nguy hiểm cho hắn. Nhưng đằng này, con quái không những chẳng làm gì con Lu mà còn để cho nó đi theo đến tận hang ổ để bảo vệ hắn.
Hắn không biết con “quái vật người bọ” là loại gì. Nhưng lúc đối mặt, nhìn vào đôi mắt sinh động của nó, hắn chắc chắn rằng. Đây không phải là sinh vật ngu si đi làm những điều vô nghĩa. Thông qua nhận biết về con “quái vật Nấm đầu người biến dị”, hắn khẳng định bọn chúng có nhận thức, trí thông minh chứ không phải hành động hoàn toàn dựa vào bản năng.
Con quái “Người bọ” mang hắn về tổ rồi đẻ con bọ lên người không biết với mục đích gì. Nếu nó không phải là đẻ trứng gây nguy hiểm mà chỉ đơn giản là để trói buộc hắn thôi thì vô lý quá. Nhưng con Lu sẽ không lừa hắn, nó bảo rằng vết thương trên người hắn không sao thì khả năng rất lớn đúng là như vậy.
Bản năng của động vật nhạy cảm hơn con người nhiều, hắn tin chắc về điều đó.
Bất chợt, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ vô cùng khó tin và muốn loại bỏ ngay. Đó là, “con quái vật người bọ” đã cứu hắn. Vì lúc bị con quái rết cắn trúng độc, hắn cảm giác mình phải chết rồi. Nhưng rất lâu về sau, hắn lại vẫn có thể sống sót một cách thần kì. Hắn không tin mình có khả năng kháng độc mạnh như thế dù cơ thể đã bắt đầu biến đổi.
Khả năng rất lớn, lúc hắn ngất đã có một cái gì đó tác động từ bên ngoài. Và chính cái kia mới là nguyên nhân cứu hắn khỏi chết. Nhưng khi đấy, xung quanh hắn chỉ có con Lu và “con quái vật người bọ”. Con Lu thì không thể có khả năng giải độc rồi, vậy thì chỉ còn lại con quái kia thôi. Mà giờ nhớ lại, con bọ quấn trên cơ thể lúc trước bị hắn giật ra có màu xám đen khác hẳn với những con màu trắng trên người con quái vật. Phải chăng chính con bọ đã hút độc ra khỏi người hắn và giúp hắn sống sót. Điều này quá ảo diệu, nó không thể xảy ra như thế được, bởi chẳng có lí do gì để con quái vật lại cứu một người như hắn.
“Ọc... Ục... Ục...” – Hắn đang suy nghĩ đến đau đầu, quên cả cơn đau trước ngực mà không có lời giải thì bất ngờ cái bụng sôi lên.
Cơn đói dữ dội bùng lên, hắn lắc lắc đầu tạm thời bỏ qua việc tìm hiểu nguyên nhân. Kệ nó thôi, chỉ cần mình vẫn sống khỏe mạnh là được rồi, nghĩ nhiều cho mệt óc ra. Xoa đầu con Lu mấy cái, hắn đứng lên nhìn vào trong gương rồi kiểm tra thân thể.
Chứng kiến hình ảnh hiện ra trong con ngươi, hắn hơi sững sờ và khó tin vào điều mình nhìn thấy. Không biết bằng cách nào, cơ thể của hắn sau trận chiến dữ dội với con “quái vật biến dị” hôm qua, giờ đây các vết thương đã đóng vảy lành gần hết. Tốc độ hồi phục nhanh đến đáng sợ, dù cho một số vết thương khá nặng, Và không chỉ thể, hắn còn kinh ngạc thấy các bó cơ trên người mình đã phát triển và rắn chắc hơn trước. Lớp mỡ dưới bụng đã biến mất, thay vào đó là các thớ cơ chắc nịch. Bắp tay, cơ ngực cũng to hơn, nhìn mang đầy cảm giác bộc phát. Vận sức cảm nhận một tí, hắn ẩn ẩn cảm giác rằng mình lại khỏe hơn trước. Hơn hẳn thời kì đỉnh cao hồi ở quê bố hắn dạy võ rồi bắt rèn luyện thân thể.
Chỉ là trên người hắn lúc này bẩn quá, quần áo rách tươm thấm đẫm máu đông đất cát, đôi chỗ còn có mảnh thịt vụn bốc mùi hôi hám tanh tưởi. Giơ áo lên hít nhẹ một cái, hắn liền bụm miệng muốn nôn mửa.
Vừa để ý đến việc này, lập tức hắn cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, dính nhơm nhớp khó chịu. Nhất là trên đầu, ngứa kinh khủng do mái tóc bị cát bụi phủ kín còn bết một lớp.
Không thể chịu được nữa, hắn quyết định phải tắm ngay trước khi chế biến cái gì đó ăn.
Nhìn vào hai thùng nước không còn nhiều, Tân đổ ra chậu lớn rồi mang thùng rón rén bước ra khỏi phòng. Nhìn ngó xung quanh một tí, hắn cẩn thận tới chỗ hai bể múc đầy nước rồi nhanh chóng mang trở lại phòng. Bên ngoài trời tối rất nhanh, nhiệt độ cũng hạ xuống ngày một thấp, hắn phải tắm nhanh không thì lạnh quá.
Về đến phòng, hắn đóng cửa cài then lại rồi cầm đèn pin soi lục lấy một bộ quần áo khác. Sau đó, hắn mang xuống phòng tắm rồi bắt đầu gội đầu tắm rửa. Do lo lắng động tĩnh gây ra lớn, hắn cố gắng thực hiện thật nhẹ nhàng. Ở ngoài kia, con Lu nhìn thấy chủ nhân của mình bận rộn, nó liền không để ý nữa mà tha khúc xương yêu thích của mình tới góc nhà rồi nhấm nháp.
Một lát sau, tắm xong cái, hắn liền vội vàng lấy đồ chuẩn bị nấu cơm ăn. Hắn đói quá rồi, dòng nước lạnh buốt đúng là giúp rửa trôi vết bẩn và tỉnh táo cả người. Nhưng nó cũng làm hắn tiêu hao năng lượng do mất nhiệt. Ước lượng với buổi trưa, bữa tối hắn nấu nhiều cơm hơn một ít. Số rau củ tươi và thịt không còn nhiều, hắn lưỡng lự một tí rồi cắn răng cho tất cả vào nồi. Hắn nấu như lúc trưa cho nhanh gọn và tiết kiệm thời gian.
Đến lúc khoảng năm giờ, khi bên ngoài trời đã tối sẫm, hắn cũng nấu xong cơm và đồ ăn. Gọi con Lu lại gần, hắn chia sẻ cho nó nhiều hơn một ít rồi cả hai điên cuồng đánh chén. Ăn hết sạch cơm, hắn vẫn phải pha thêm mì tôm nữa mới đủ do cái nồi cơm nhỏ không nấu được nhiều hơn nữa.
Cơm nước xong xuôi, no bụng, Tân liền cảm giác thấy hơi mệt mỏi và mắt díp lại muốn ngủ. Hắn đang định tắt đèn pin đi rồi cùng con Lu chui xuống gầm giường ngủ tiếp thì dị biến phát sinh:
“RÉCCCC!!!!”
Trong không gian tĩnh lặng, đột nhiên bên ngoài bất ngờ vang lên âm thanh chói tai của một sinh vật nào đó rít lên làm hắn giật bắn mình.
Vội tắt đèn đi, hắn đứng yên nghe ngóng. Ở bên cạnh, con Lu cũng dỏng tai lên, ngoái đầu khắp nơi cảm nhận. Hắn không phải đợi lâu vì rất nhanh thứ âm thanh khó chịu kia lại cất lên lần nữa.
“RÉCCCC... RÍTTTT....”
“KÉT... KÉT...”
Không chỉ có tiếng kêu của sinh vật lạ, lần này hắn còn nghe thấy tiếng va chạm giống như có hai con và bọn chúng đang chiến đấu với nhau. Rợn hết cả người, tim đập bình bịch hắn lặng yên không dám thở mạnh vì động tĩnh phát ra ngay sát bên ngoài phòng trọ của hắn, phía sau tường bao trên đường. Có thứ gì đó ngoài kia, hắn không biết là gì, nhưng chắc chắn sẽ không phải là thứ tốt lành. Nghĩ đến việc mình vừa nấu cơm ăn xong, không biết có phải động tĩnh đã thu hút bọn chúng đến đây không, hắn liền khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Im lặng chờ đợi, may mắn là hai sinh vật ngoài kia chỉ vật lộn một lúc rồi bỏ đi. Đợi thêm một tí, không thấy có âm thanh nào vang lên nữa hắn mới dám thở phào một hơi. Đưa tay áo lên lau mồ hôi trán, hắn cúi đầu nhìn xuống gầm giường có điều suy nghĩ.
“Mình không thể ngủ tiếp thế này được... Chỗ này hẹp quá... Mình cần chỗ nào đó rộng rãi và nếu có gì xảy ra thì phải chạy trốn được... Nhưng trong phòng này có mỗi một cửa... Ngủ ở đâu đây...”. Vừa nghĩ, hắn vừa soi đèn pin dáo dác nhìn khắp gian phòng. Tới chỗ nóc nhà tắm, ánh mắt của hắn liền lóe lên vì nghĩ ra một cách rất khả thi.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….