Tần Thiển vô cùng kinh ngạc, lại thử vài lần nữa. Cô quan sát những người quen đã đi ngang qua trước mặt mình.
Cô thậm chí còn giơ ngón giữa về phía một nam sinh trong đó.
Kết quả đều giống nhau, tất cả bọn họ đều không nhìn thấy Tần Thiển.
Quả thực, cô đã là người đầu tiên thức tỉnh dị năng.
Nhưng lý do là gì?
Cô nhớ rõ rằng vào ngày năm tháng sau, bỗng nhiên trời đổ mưa lớn.
Cùng với cơn mưa, còn có một loại lực lượng không thể miêu tả được. Chính loại lực lượng này đã làm thay đổi thế giới.
Trước mắt, mọi việc đều bình thường...
Tần Thiển không thể nghĩ ra, nhưng cô cảm thấy không cần phải bận tâm quá nhiều.
Dù sao, hiện tại không có việc gì quan trọng hơn để cô phải làm.
Ngày hôm sau, Tần Thiển đã hẹn trước đội trang trí đến.
Cô sắp xếp lại toàn bộ đồ đạc trong phòng, gói gọn vào không gian của mình.
Người phụ trách trang trí đã tháo bỏ cửa sổ, thay thế bằng cửa sổ cách nhiệt chống trộm.
Cửa chính được thay bằng cửa chuyên dụng của ngân hàng để phòng chống bạo động và cạy phá.
Họ còn lắp đặt thêm hệ thống năng lượng mặt trời để phát điện.
Trong kiếp trước, khi trời mưa to, thường xuyên xảy ra cúp điện, mặc dù có mây, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn không đủ tốt.
Nhưng thực ra, chỉ cần không sử dụng các thiết bị điện công suất lớn như điều hòa, và chỉ dùng những đồ dùng nhỏ như quạt mini hoặc quạt tích điện, thì vẫn có thể chịu đựng được.
Cô không cần tủ lạnh, vì không gì có thể bảo quản thực phẩm tốt hơn so với không gian lưu trữ của cô.
Tần Thiển nhớ rõ rằng trong kiếp trước, có người đã trang bị cho nhà mình những tiện nghi tương tự.
Khi trời mưa to và mọi nhà đều bị cúp điện, thì nhà của anh ta vẫn có thể xem TV mỗi ngày.
Lúc đó, cô chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể làm được.
Bây giờ, cô cũng có thể làm điều đó.
Giữa trưa, sau khi đi lấy mì ở quán, Tần Thiển nhận được một cuộc điện thoại.
Đó là lô vật tư đầu tiên cô mua trên mạng, giờ đã đến rồi.
Vô số nhân viên giao hàng đang tập trung trước kho.
Tần Thiển nhìn thời gian vận chuyển và nhanh chóng lái xe đến đó.
Nhóm nhân viên giao hàng nhìn thấy một cô gái trẻ, ai nấy đều có chút ngạc nhiên.
Tần Thiển chỉ có thể, thể hiện ba phần thiếu kiên nhẫn, năm phần kiểu "các anh hiểu mà", cùng hai phần không hài lòng, rồi bắt đầu nói: ‘’Mau dọn nhanh lên, tôi còn phải đi học lớp âm nhạc nữa... Haizz, thật phiền, ba tôi mua đồ nhưng lại không tự nhận, bắt tôi phải đến ký nhận.""
Lúc này, mọi người mới tin và bắt đầu giúp cô dỡ hàng.
Sau khi các công nhân hoàn thành công việc, Tần Thiển khóa cửa lớn lại một lần nữa.
Cô mở từng thùng giấy, phân loại và sắp xếp hàng hóa lên các kệ hàng.
Lần này, cô sắp xếp được năm kệ hàng, sau đó thu toàn bộ vào không gian của mình.
Tần Thiển lau mồ hôi, mệt nhưng cảm thấy vui sướиɠ.
Cô thầm nghĩ thật may mắn vì ở đây không có camera theo dõi, nếu không, mạt thế còn chưa tới mà cô đã bị bắt đi để nghiên cứu rồi.
Thứ sáu là ngày giỗ của cha mẹ cô.
Tần Thiển mua những món ăn và hoa mà cha mẹ cô thích lúc còn sống, rồi đi viếng họ.
Trên đường đi, A Kiều gọi điện, báo với cô rằng ông nội cô đã mất.
Tần Thiển sững sờ, hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ cô, và cũng là ngày ông nội qua đời.
Đây là sự trùng hợp, hay ông trời đang trêu đùa cô?
......
Sống lại từ mạt thế, ngày thứ mười. Tần Thiển ngồi trên chuyến bay hướng về quốc gia M.
Có nhiều thứ không thể tìm thấy ở đây, nên cô quyết định sang nước khác để tìm.
Chẳng hạn như xăng dầu hay vũ khí.
Việc đầu tiên Tần Thiển nhờ A Kiều làm là đặt vé máy bay cho cô, và tìm một người dẫn đường.
Đây cũng chính là lý do lúc đó cô phải tìm đến A Kiều.
Ông nội của A Kiều có mối quan hệ sâu rộng cả hai giới hắc bạch, chắc chắn rất có khả năng đối phó với mọi tình huống.
Tần Thiển hiểu rằng, để sống sót an toàn trong mạt thế, chỉ dựa vào vật tư là không đủ.
Vũ khí, dược phẩm và nhiên liệu, thứ nào cũng đều quan trọng đến sự sống.
Thật không may, những thứ này ở Trung Quốc rất hạn chế, đặc biệt là nhiên liệu. Nếu mua quá nhiều, không chỉ bị cảnh sát nhắm đến. Thậm chí, còn có một số thế lực của nhà họ Triệu cũng đang để mắt tới Tần Thiển, sợ cô sẽ gây rắc rối cho họ.
Nên cô cần một người có thể giúp cô tiếp cận những thứ đó. Và A Kiều chính là lựa chọn tốt nhất.
Khi máy bay hạ cánh, người dẫn đường đã ngay lập tức đón cô.
Người dẫn đường tên là Austin, một chàng trai trẻ lai tây, khi gặp cô anh ta rất lịch sự gọi cô là "Tần tiểu thư."
Tần Thiển không nói nhiều lời vô ích, mà đi thẳng vào vấn đề.
Austin không tỏ ra bất kỳ sự kinh ngạc nào, mà rất nhanh chóng chuẩn bị tất cả những thứ cô cần.
Tần Thiến đếm số lượng, có 50 súng ống, 50 súng trường, 50 súng lục và các loại súng hạng nhẹ và hạng nặng khác, mỗi loại 30 cái.
Những viên đạn tương ứng, sản phẩm bảo trì máy móc, súng đạn được thu về với số lượng càng nhiều càng tốt.
50 tấn xăng, 50 tấn dầu diesel và 50 tấn dầu hỏa.
Austin nói với cô rằng có những hạn chế đối với người nước ngoài khi mua những thứ này tại địa phương.
Nếu A Kiều không có thế lực và nền tảng ở đây thì anh ta đã không thể lấy được nhiều như vậy.
Nếu mua quá nhiều sẽ thu hút sự chú ý của các băng nhóm địa phương, cả A Kiều và họ đều sẽ gặp rắc rối.
Vì vậy, nên mua ít một chút, chia ra nhiều khu vực khác nhau.
An toàn là trên hết.
Tần Thiển hoàn toàn đồng tình với quan điểm này, số lượng này cũng nhiều hơn hẳn so với những gì cô có thể thu được ở trong nước.
Dù có vất vả một chút, nhưng vẫn tốt hơn là bị băng nhóm gϊếŧ trước khi tận thế đến.
Cô quyết định tiếp nối vinh quang của các bậc tiền bối Trung Hoa với phong cách “thần du kích”*.
(*) "Thần du kích" (游击之神) thường chỉ những người có kỹ năng cao trong chiến tranh du kích, tức là chiến thuật chiến đấu linh hoạt và bất ngờ, không theo quy luật chính thống.
Mua xong thì lập tức rút lui, càng nhanh càng tốt.
Tần Thiển tiếp tục thuê kho hàng để tạm thời lưu trữ. Cô còn nhờ Austin khóa cửa kho hàng lại.
Khi buổi tối đến, Austin đã ngủ, cô lén lút trở lại kho hàng để thu dọn hàng hóa vào không gian của mình.
Ngoài những thứ đó, cô còn nhờ Austin mang đến cho cô nhiều loại vũ khí nhỏ và một ít dược phẩm.
Hai người đã dành thời gian, đi đến bảy, tám tiểu bang và hàng chục quận, cuối cùng cũng có được số lượng như ý muốn.
Xăng, dầu diesel và dầu hỏa chất thành đống lên đến trần nhà cao mười mét của bãi đậu xe, trông hùng vĩ như một ngọn núi.
Austin đã tính toán bằng điện thoại rất lâu, nói rằng với số xăng này, nếu lái xe liên tục 24 giờ mỗi ngày, có thể dùng đến khi cô 80 tuổi.
Tần Thiển nghe vậy thì chỉ cười ngây ngô, không đáp lại.
May mắn là trọng lượng trong không gian đứng yên, không bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của Newton, dù trên đó có một tấn hàng, dưới cùng để một quả trứng cũng không bị vỡ.
Tích trữ thoải mái, yên tâm chất đống, cứ làm vậy là xong!
Rời khỏi nước M, hai người tiếp tục di chuyển đến nước G.
Nước G rộng lớn, dân cư thưa thớt, có nhiều đất sạch và nguồn nước sạch nổi tiếng thế giới.
Sau khi mua một ít đồ ăn và đồ uống ở đây, Austin đưa cô đến một khu du lịch suối núi nổi tiếng để nghỉ ngơi.
Tần Thiển một mình đến vùng ngoại ô hoang vắng mà không có Austin.
Hiện tại có vũ khí trong tay, chỉ số an toàn cao hơn rất nhiều.
Sau khi leo lên núi, cô ngay lập tức đắm chìm trong bức tranh núi non hùng vĩ, làn nước trong xanh và khung cảnh dễ chịu.
Tần Thiển hít sâu một hơi, vươn vai.
Nắng chiều chiếu lên mặt cô, mặt hồ trong vắt cách đó không xa có những đợt sóng lấp lánh, óng ánh.
Thực sự rất đẹp.
Cô không biết cảnh tượng này có thể tồn tại được bao lâu sau ngày tận thế. Cô bắt đầu chụp một số bức ảnh và quay video.
Sau đó, cô từ trong không gian lấy ra một chiếc thuyền Kayak nhỏ, bơi vào giữa hồ rồi thò tay xuống nước hồ.
Nước hồ mát lạnh khiến cô rùng mình. Cô múc lên uống một ngụm. Vị ngọt thanh mát, chất lượng nước thật sự rất tốt.
Cô đeo vào tay một chiếc găng tay đặc biệt có nhiều lớp chức năng lọc để tách tạp chất trong nước hồ.
Nước đi vào găng tay và tiếp xúc với tay cô sẽ trở nên sạch và trong hơn.
Nước đi qua lòng bàn tay của cô và được chuyển vào bồn chứa nước lớn mà cô đã chuẩn bị sẵn.
Sau này dù uống hay rửa mặt thì cũng chỉ cần lấy ra và sử dụng.
Suy cho cùng, không có sự sống nào có thể tồn tại trong không gian tĩnh, và vi sinh vật, vi khuẩn cũng không ngoại lệ.
Phải hai tiếng sau, 500 thùng nước lớn mới được đổ đầy.
Tần Thiến run rẩy đôi tay tê dại vì lạnh, đau khổ thổi thổi vào nó.
Lên bờ và cất chiếc thuyền kayak, cô chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một giọng nói lạ vang lên từ phía sau.
Giống như có ai đó đang thì thầm nhưng cô không thể hiểu được họ đang nói gì.
Tần Thiến lập tức lấy ra một khẩu súng lục, nhìn bốn phía: "Ai!"
Không có người trả lời.
Tiếng xào xạc vẫn còn nhưng ít rõ ràng hơn và chỉ thỉnh thoảng theo gió thổi vào tai cô.
Đột nhiên!
Có âm thanh của tiếng bước chân phát ra từ bên trái trên mặt cỏ phía trước.
Tần Thiển lập tức cầm khẩu súng lục nhắm về phía đó.
Kết quả lại là một con nai sừng tấm cao lớn.
Nó đứng cách Tần Thiển chừng mười mấy mét, dưới ánh hoàng hôn, nó nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe.
Tuy nhiên, Tần Thiển không hề lơ là cảnh giác.
Về phần âm thanh xào xạc của người, cô cũng không muốn khám phá, mà cẩn thận khom người, từng bước lùi lại phía sau.
Đúng lúc này, trong đầu cô đột nhiên vang lên một thanh âm trong trẻo: "Sắp có tai họa, mau chạy đi, chạy đi..."
Tần Thiển kinh ngạc!
Giọng nói này chắc chắn không phải từ bên ngoài mà nó xuất hiện trực tiếp trong đầu cô.
Thảm họa lớn mà anh ta nói đến có phải là ngày tận thế không?
Tần Thiển gần như đứng hình tại chỗ. Chẳng lẽ… có người thần thông cũng sớm thức tỉnh như cô?