Chương 5: Tích trữ vật tư (1)

Sau khi mua vật tư, nên để chúng ở đâu?

Rõ ràng là không thể để trong nhà vì sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện.

Hiển nhiên đây là hành động vô cùng nguy hiểm và bất hợp pháp.

Cô cần phải tìm một nơi để tạm thời cất giữ vật tư…

Tần Thiển ban đầu nghĩ đến việc thuê một siêu thị cỡ trung, như vậy có thể tích trữ một cách công khai và thoải mái.

Nhưng sao lại như vậy…

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nảy ra một ý tưởng khá thú vị, cô không thể kìm nén được nụ cười hài lòng.

Tần Thiển đã đi đến một khu vực xa khỏi nhà để thuê một kho hàng lớn. Sau khi xác nhận bên trong không có thiết bị theo dõi, cô đã trả trước tiền thuê kho hàng cho 5 tháng.

Cô cũng thuê một chiếc xe tải và mua sắm một số dụng cụ cần thiết.

Đến chiều muộn, cô cảm thấy hơi đói.

Dựa vào ký ức, cô đi đến một quán mì sợi ở Lan Châu mà kiếp trước cô rất yêu thích.

Dọc trên đường đi, cô điều khiển xe một cách đặc biệt chậm rãi.

Cô muốn ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh, cảm nhận sự nhộn nhịp của phố xá.

Trong đám đông có người cãi vã, người trò chuyện vui vẻ, người khóc lóc, và người đùa giỡn.

Ánh mắt của cô đầy tham lam và say mê, không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào, như thể mỗi cái chớp mắt đều là lãng phí thời gian.

Cô muốn tận dụng tối đa khả năng của mình, để thu hết vẻ đẹp như pháo hoa rực rỡ của thế gian vào đôi mắt mình. Mỗi một cảnh tượng, mỗi cái chớp mắt đều được khắc sâu trong tâm trí cô.

Cô muốn lưu giữ chúng mãi mãi.

Bởi vì cô biết, chẳng bao lâu nữa tất cả những hình ảnh này sẽ biến mất.

Cuối cùng cũng đến quán mì sợi, Tần Thiển vẫn như trước, gọi một phần mì trộn và một phần rau trộn dưa, rồi bắt đầu thưởng thức món ăn.

Mì sợi thơm lừng với gia vị chua cay, thịt bò được nêm nếm đậm đà, tạo nên hương vị quyến rũ.

Cô gắp một miếng mì bằng đũa, trên mặt mì là lớp nước sốt đỏ hồng và nhiều loại gia vị thơm ngon. Cô cuốn mì bằng thành một cuộn, rồi đưa vào miệng.

Hương vị cay nồng và thơm ngon lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, khiến Tần Thiển ăn đến mức nước mắt rưng rưng.

Thật là cay!

Cô không thể ngừng đưa thức ăn vào miệng.

Mới vừa nuốt miếng mì xuống, cô lại gắp một đũa rau trộn dưa.

Gồm có rong biển, khoai tây, cà rốt, hành tây, tất cả được trộn với gia vị đặc chế, tạo nên hương vị tươi mới.

Cô hít một hơi, rồi thưởng thức món rau trộn dưa…

Ô ô ô ô!!!

Sống lại một đời, chẳng phải là vì được thưởng thức món ăn này sao!?

Tần Thiển cảm thấy câu "Ăn ngon đến mức muốn nuốt cả đầu lưỡi" quả thực không phải là khoa trương.

Hiện tại, nếu cô có thể nuốt cả đầu lưỡi, cô cũng quyết không dừng lại!

Ở kiếp trước, trong vô số đêm bụng đói kêu vang, cô thường mơ về một bát mì như thế này.

Đáng tiếc, khi đói cô chỉ có thể ngủ đi, lại vì đói mà tỉnh dậy, trong tay chỉ cầm được nửa bát thức ăn tạm bợ, cùng với những loại cây cỏ dại và bã đậu…

Tần Thiển vừa ăn vừa khóc, vừa khóc vừa lau nước mũi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vốn đã tròn trĩnh, giờ đây càng thêm căng phồng, trông cô giống như một con hamster tham lam, với túi miệng nhét đầy vô cùng dễ thương.

Nhiều người xung quanh đã quên cả việc ăn uống, chỉ chăm chú nhìn cô ăn uống ngon lành.

Cảm giác khi xem cô ăn món ăn thật thơm và đầy thỏa mãn khiến người khác cũng cảm thấy thèm thuồng.

Có cảm giác như cô ăn xong món ăn đó, tất cả những món ăn còn lại đều có thể vào bụng mình.

Ăn xong, Tần Thiển xoa cái bụng tròn vo, đứng dậy đi vào bếp tìm bà chủ.

“Tôi muốn đặt cơm cho công nhân của công ty, mỗi ngày một trăm đồng, dự định là tám ngày. Chị tính toán bao nhiêu tiền, tôi sẽ thanh toán ngay.”

Bà chủ mở trừng mắt, ngạc nhiên há hốc miệng.

Bà lau tay dính đầy bột mì lên trên tạp dề, “Cô… Thật hay giả vậy? Ha ha… Chưa từng có ai đặt cơm cho công nhân ở đây đâu. Mỗi ngày đều ăn mì, không thấy ngán sao?”

Tần Thiển không thể nhịn được cười. Bà chủ thật sự rất thật thà.

Cô làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Đúng vậy… Mỗi bữa ăn đều có một phần thịt bò và món ăn kèm, nhớ là không cần rau thơm. Tôi sẽ đến giữa trưa mỗi ngày. Nếu không thể đến, tôi sẽ gọi điện thoại, nhờ chị giúp tôi giao hàng.”

“À… Được, tôi sẽ tính toán giá ngay.” Bà chủ lúc này mới tin, vui vẻ đi tính toán giá.

Sau khi giao tiền, Tần Thiển tiếp tục công việc của mình.

Trạm đầu tiên, cô đến xưởng vật liệu xây dựng để tìm hiểu về xi măng, vôi, ngói và các tài liệu xây dựng khác, và yêu cầu họ chuẩn bị hàng để giao hàng.

Những thứ này có tác dụng rất lớn.

Trạm thứ hai, cô đến kho siêu thị để mua các mặt hàng bán sỉ với quy mô lớn.

Trong thời kỳ tận thế, nếu hỏi đàn ông thiếu cái gì nhất, câu trả lời sẽ là vật tư, vũ khí và phụ nữ.

Còn nếu hỏi phụ nữ thì sao?

Đáp án hàng đầu chắc chắn là vật tư, và lựa chọn thứ hai đa số sẽ là đồ dùng vệ sinh.

Tần Thiển đã quen với việc vào những thời điểm kinh nguyệt hàng tháng, phải dùng những miếng vải rách tạm thời làm băng vệ sinh.

Tang thi có máu, cần phải mặc đồ kín đáo, che chắn hoàn toàn.

Vào mùa đông thì còn dễ chịu, nhưng mùa hè thì thực sự rất khó chịu, hai chân đều nổi đầy rôm sảy.

Vị trí quan trọng càng không cần phải nói.

Vì vậy, Tần Thiển đã đến cửa hàng bán sỉ, mua sạch sẽ toàn bộ đồ dùng vệ sinh.

Loại hàng hóa này ở thời kỳ tận thế không có khả năng sản xuất lại, số lượng bao nhiêu cũng không đáng kể.

Sau khi dọn dẹp xong kệ hàng, cô còn gọi điện hỏi quản lý về số lượng tồn kho và mua hết toàn bộ.

Lý do là gì?

Đương nhiên là để giúp đỡ những phụ nữ nghèo khó ở vùng núi.

Thực ra, người bán hàng không quan tâm cô làm gì với hàng hóa, chỉ cần kiếm được tiền là được.

Nhưng cô không muốn người khác biết việc cô mua hàng số lượng lớn cho mục đích cá nhân.

Thanh toán xong, cô để lại địa chỉ kho hàng để ngày mai có thể giao hàng đến.

Tần Thiển định đi mua thêm trái cây và rau củ tươi.

Nhưng không ngờ, khi hoàn tất hai trạm trước, đã là 4-5 giờ chiều.

Gần đây, hàng đến chậm, trái cây và rau củ không còn tươi mới. Thêm nữa, thị trường hiện tại khá đắt đỏ, cô dự định ngày mai sẽ đi thẳng đến các khu chợ lớn và mua trực tiếp từ nông dân.

Dù cô có nhiều tiền, nhưng cũng không muốn vung tiền một cách lãng phí.

Hơn nữa, cô còn nhớ tới một việc quan trọng. Cô cần kiểm tra không gian của mình.

Về đến nhà, cô lập tức vào không gian của mình. Trong không gian này, cô nhận ra rằng mình có thể dùng ý thức vào bất cứ lúc nào và tùy ý lấy ra hoặc đặt đồ vật vào. Nhưng cơ thể cô không thể vào không gian.(*)

Tần Thiển đẩy cánh cửa gỗ cổ xưa ra và bước vào khu vườn nhỏ.

Cảnh tượng bên trong khiến cô ngây người.

Bên trái sân là một mảnh đất trống rộng lớn, bên phải là một khu vườn xanh mát.

Một con đường lát đá uốn lượn dẫn về phía trước, dẫn thẳng vào một tòa nhà cổ kính với mái cong.

Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu từ trên cao xuống.

Hai bên con đường lát đá là những đám cỏ xanh mướt, điểm xuyết bằng những bông hoa nhỏ đầy màu sắc.

Không khí tràn ngập hương thơm của cỏ cây.

Cô đột nhiên nhận ra rằng, so với không gian tĩnh lặng bên ngoài, thời gian trong khu vườn là linh hoạt!

Điều này có nghĩa là cô có thể trồng trọt trong khu vườn.

Thật là tuyệt vời!

Chỉ là không biết liệu cô có thể bỏ những vật sống vào trong không gian này hay không.

Cô đi vào và quan sát khắp nơi. Phía bên phải và phía trước, cô phát hiện ra một cái hồ rất lớn.

Cô vui mừng chạy đến gần hồ.

Hồ nước trong xanh, nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng.

Dù có thể không đạt được mức độ để uống trực tiếp, nhưng phải biết rằng trong thời kỳ cực nóng, hầu hết nguồn nước trên mặt đất đã khô cạn.

Ngay cả khi đào sâu hơn mười mét, cũng không thể tìm thấy nước ngầm.

Nếu không có nước, rất có thể sẽ không chịu nổi thời kỳ cực nóng.

Trong kiếp trước, cô đã phải uống nướ© ŧıểυ của chính mình, uống máu của động vật biến dị để sống sót.

Thậm chí khi vừa có người mới chết, cô cũng dám chạy đến hút máu từ người đó.

____________

(*) Câu này mình không rõ lắm!!!!!!