Chương 18: Kết thù

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thiển bị cái nóng đánh thức.

Trên người cô dính một lớp mồ hôi ẩm ướt.

Thì ra không biết từ lúc nào đã mất điện, quạt hơi lạnh ngừng hoạt động, chỉ còn tiếng mưa vẫn rơi không ngừng.

Cô nhìn vào nhóm chat, thấy thông báo rằng, từ hôm nay sẽ ngừng cung cấp điện và nước hoàn toàn, ngày khôi phục thì chưa xác định.

Từ hành lang vang lên tiếng khóc lóc và cãi vã, nhóm chat cũng bị tin nhắn spam ngập tràn.

Tần Thiển đã sớm biết ngày này sẽ đến, vì vậy cô đã chuẩn bị trước.

Trước đây, cô tìm một nhà máy và mua liền 20 tấn cát vệ sinh gỗ thông cho mèo.

Cô không chọn cát bentonite*, bởi vì cát gỗ thông có hương thơm nhẹ, có thể che lấp mùi hôi từ chất thải rất tốt.

(*) "Bentonite" là một loại đất sét tự nhiên, thường được dùng làm cát vệ sinh cho mèo vì khả năng thấm hút và vón cục tốt.

Hơn nữa, cát gỗ thông sau khi dùng có thể trực tiếp bỏ vào thùng ủ trong không gian, sau vài ngày lên men sẽ trở thành phân bón tuyệt vời.

Nước cũng đã bị cắt, không còn cách nào để tắm nữa.

Tần Thiển lấy từ không gian ra hai chậu nước, một chậu để lau người.

Chậu còn lại dùng để rửa mặt và đánh răng.

Nước lau người được mang vào không gian, tất cả đều được tưới cho cánh đồng trong đó.

Nước dùng để rửa mặt có chứa hóa chất, nên không thể dùng để tưới cây.

Lúc này, hoa quả và rau củ trong không gian phát triển rất tươi tốt.

Chất thải từ động vật nuôi, đã nuôi dưỡng cho cây cối trong không gian.

Cỏ dại nhổ từ ruộng, cành khô và lá rụng được trộn với thức ăn khô rồi cho động vật ăn lại.

Cô còn lên mạng tìm kiếm tài liệu và tự tạo một trang trại nuôi cua lúa nước quy mô nhỏ, nơi cua và lúa cộng sinh hoàn hảo.

Những con cua được nuôi béo ngậy, thịt đầy ắp, chỉ cần một muỗng gạch cua đưa vào miệng là ngon đến mức như bay thẳng lên trời~~

Lúc này, bên ngoài vẫn là mưa lớn không ngừng, nhưng trong không gian thì ánh nắng rực rỡ.

Tần Thiển sau khi tưới nước xong, tiếp tục trải các tấm pin năng lượng mặt trời ra sân nhỏ, cắm vào ắc quy để dùng ánh nắng trong sân sạc điện.

Xong xuôi, cô tiện thể vào kiểm tra căn nhà nhỏ của mình.

Toàn bộ ngôi nhà đã được lát sàn gỗ tự nhiên, sơn trắng và dán giấy dán tường hoa nhí màu hồng nhạt.

Phòng ngủ ở phía Đông đã được cô trang trí vô cùng ấm cúng.

Cô đã đặt gần như toàn bộ nội thất vào phòng ngủ, bao gồm giường, tủ quần áo, tủ trưng bày mô hình, và bàn học.

Trên tủ đầu giường có đặt một bức ảnh gia đình của bố mẹ cô.

Phòng ở phía Tây được cô biến thành một phòng ăn nhỏ, với tủ lạnh, bàn ăn, nồi niêu xoong chảo, tất cả đều là những thứ cô từng sử dụng.

Điều này khiến căn nhà hiện tại của Tần Thiển chỉ còn lại một chiếc bàn thấp nhỏ để cô ăn uống và xem phim.

Để ngủ, cô dùng giường hơi, còn phòng ngoài chỉ còn một chiếc bàn trà cũ.

Căn phòng trở nên trống trải và có chút hiu quạnh.

Cô không nỡ bỏ những món đồ nội thất cũ kỹ mà mình đã dùng quen, dù là trong thời kỳ mạt thế, cô vẫn mong có một góc nhỏ bình yên cho riêng mình.

Mỗi khi tâm trạng không tốt, chỉ cần vào đây nhìn một chút, cô sẽ cảm thấy vui vẻ trở lại.

Khi Tần Thiển bước ra khỏi không gian, cô liền nghe thấy tiếng máy bay trên bầu trời.

Loa phát thanh liên tục lặp lại: "Kính thưa các cư dân, vui lòng đóng chặt cửa sổ và không ra ngoài. Mỗi tuần sẽ có trực thăng đến phát lương thực cứu trợ, đảm bảo cư dân sinh hoạt bình thường.

Xin hãy tin tưởng rằng chính phủ sẽ không bỏ rơi bất kỳ công dân nào, chúng tôi đang nỗ lực hết mình để giúp đỡ tất cả những người còn sống..."

Trong lòng Tần Thiển dâng lên cảm giác xúc động, chính phủ thật sự không bỏ rơi đất nước và nhân dân cho đến giây phút cuối cùng.

Ít nhất, tất cả những người lính mà cô đã gặp trong thời kỳ mạt thế đều kiên cường và dũng cảm.

Thậm chí, vì cứu cô mà một người lính trẻ đã dũng cảm hy sinh.

Đây là một trong số ít những sự ấm áp và thiện lương mà cô cảm nhận được trong thời kỳ đen tối này.

Loa phát thanh vẫn tiếp tục thông báo, kêu gọi mọi người đi nhận hàng cứu trợ.

Tần Thiển không muốn cướp đoạt nguồn sống của người khác, vì cô đã có rất nhiều thứ.

Nhưng để tránh bị nghi ngờ, cô vẫn quyết định đi lấy phần của mình.

Khi mở cửa phòng, hơi ẩm lập tức ập vào mặt.

Cô theo chân những người xung quanh lên tầng, và thấy mọi người đều hốc hác, mặt mày tái nhợt.

Tần Thiển nhìn thấy bà lão gây rối trước đây cùng gia đình, giờ đây họ đều cúi đầu, vẻ mặt trơ trọi và đầy tuyệt vọng.

Trên mặt đứa trẻ có dấu vết của những cái tát, rõ ràng là vì trẻ con không hiểu chuyện, gây náo loạn quá mức nên bị đánh.

Người mẹ ôm chặt đứa con gầy gò, mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.

Tần Thiển không nói gì, trong thời kỳ mạt thế, trẻ con là những người chịu khổ nhất.

Cô nhớ lại kiếp trước, mình nhìn thấy có một người cha ôm hai đứa con mình chạy trốn dưới sự đuổi bắt của tang thi.

Nhìn thấy không còn cách nào thoát được, người cha quyết định đặt cô con gái xuống và ôm chặt đứa con trai, tiếp tục chạy trốn.

Cô bé đau đớn khóc thét, bị tang thi xé xác và nuốt vào bụng.

Người cha thấy cơ thể của con gái đã làm chậm bước tiến của tang thi, nước mắt rơi, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

Khi đang định tiếp tục chạy, một con thây ma chó bất ngờ lao vào, anh vô thức giơ con trai mình lên để chặn nó.

Đầu đứa bé bị thây ma chó xé nát...

Trong ngày tận thế, những điều mỉa mai như vậy có rất nhiều.

Mọi người gϊếŧ tôi, tôi gϊếŧ mọi người.

"Này? Tại sao người ở ủy ban khu phố không duy trì trật tự vậy?"

Có người thốt lên, cắt đứt dòng cảm xúc của Tần Thiển.

Cô ngẩng đầu lên và thấy người đang tổ chức mọi người xếp hàng không xa là Lý Căn.

Tần Thiển siết chặt nắm tay, nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ, cô cảm thấy như cách một thế giới.

Ở kiếp trước, hành động tàn nhẫn của anh ta vẫn còn hiện rõ mồn một.

Để lập uy, anh ta đã chặt tay chặt chân của những người đàn ông dám thách thức mình.

Trước mặt người đó, anh ta cưỡng bức vợ của họ. Anh ta còn dùng dao chẻ đôi đứa con gái đang còn lót tã của người đàn ông đó, rồi ném bé cho tang thi.

Anh ta làm vậy để dọa nạt tất cả mọi người!

Nếu không phải Tần Thiển có lợi thế nhờ "phúc lợi trong xã hội hỗn loạn", mỗi lần đều may mắn thoát khỏi, thì cô đã sớm bị anh ta tàn sát.

Lý do cô ở lại đây chính là để gϊếŧ chết kẻ bỉ ổi này, cùng những người đã từng bắt nạt cô trong kiếp trước.

Cô sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.

Lý Căn lúc này đã thức tỉnh dị năng, bên cạnh anh ta là hai tay sai, Lão A và Đầu Trọc.

Cả ba đều có ánh mắt dữ tợn, rõ ràng không phải là những người dễ trêu chọc.

Số lượng nhân viên quản lý không nhiều, mỗi người quản lý một tòa nhà.

Tiểu Trương là quản lý của tòa nhà này, đang phối hợp với quân nhân trên trực thăng, giúp chuyển thực phẩm từ khoang trực thăng xuống để phân phát cho cư dân.

Tần Thiển thấy mặt anh ta bầm dập, mắt thâm quầng, biết rằng anh ta không thể kìm chế được Lý Căn và những người khác, nên bị đánh rất thảm.

Lý Căn và hai tay sai dưới danh nghĩa duy trì trật tự, thực chất lại đang dò xét lý lịch của mọi người.

Họ còn tiện thể trêu chọc những cô gái xinh đẹp.

Khi mọi người xếp hàng nhận thực phẩm, không ít cô gái xinh đẹp đã bị anh ta trêu ghẹo.

Không phải là sờ mặt, thì là ôm vai, thậm chí còn táo bạo sờ soạng phía mông của các cô gái.

Các cô gái đó đều run rẩy không dám phản kháng.

Tần Thiển tất nhiên không muốn bị anh ta chạm vào, nên đã sử dụng dị năng của mình.

Quả nhiên, Lý Căn như không nhìn thấy cô, trực tiếp lướt qua.

Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên: “Ôi, cô gái nhà ai mà xinh đẹp thế này? Đẹp thật, vòng một vòng ba đều to, nhìn là biết có nhiều đàn ông vây quanh.”

Tần Thiển cảm thấy bất an, quay đầu lại thì thấy là bà lão kia.

Trên khuôn mặt vàng vọt của bà ta hiện lên nụ cười lạnh.

Rõ ràng, vì lần trước không thành công, nên bà ta đã ghi hận Tần Thiển.

Bà ta chắc chắn rất muốn thấy cảnh Tần Thiển bị người khác trêu ghẹo, hoảng hốt và rơi nước mắt trong sự xấu hổ.

Mọi người xung quanh nhìn lại, ánh mắt của Lý Căn cũng dừng lại trên khuôn mặt của Tần Thiển, ngay lập tức ánh mắt anh ta sáng lên.

So với những người phụ nữ mặt mày vàng vọt, xanh xao, cô rõ ràng là một mỹ nữ hiếm có!

Lý Căn cười khì khì đi tới, lưỡi heo dính đầy mỡ của anh ta liếʍ những chiếc răng vàng một cách biếи ŧɦái, nói: “Cô bé thật xinh đẹp, hì hì, anh thích quá ~ lại đây, đưa một cái hôn cho anh, anh sẽ cho em thêm một phần lương thực~”

Lão A và Đầu Trọc ngay lập tức huýt sáo trêu chọc, tất cả đều nhìn Tần Thiển với ánh mắt không thiện ý.

Bà lão đứng sau lưng Tần Thiển, khoanh tay và cười một cách đắc chí.

Xung quanh là mép mái nhà là những giọt mưa lạnh lẽo, đổ xuống dày đặc.

Tần Thiển cười lạnh, vẫy tay một cái, Lý Căn tưởng rằng cô đã đồng ý, lập tức tiến lại gần.

Tần Thiển ánh mắt lạnh lùng, “Những thứ không biết xấu hổ, nếu mày gọi tao một tiếng mẹ, tao sẽ tặng cho mày một cái tát!”

"Cô! Không biết tốt xấu!" Hắn giơ tay định tát Tần Thiển.

Nhưng không ngờ Tần Thiển phản ứng cực nhanh, giơ tay trước và tặng hắn một cái tát.

Bốp!

Một tiếng vỡ giòn vang lên, mọi người xung quanh đều ngẩn người, nhìn nhau.

Mặc dù cảm phục cô là một chuyện, nhưng đồng thời, họ cũng lùi lại vài bước để tránh bị liên lụy.

Lý Căn chửi thề, giật lấy gậy bóng chày từ tay Lão A bên cạnh, mắt đỏ ngầu, vung lên và nhắm thẳng vào Tần Thiển.

Gậy bóng chày vung lên tạo ra gió, nếu cú này đánh trúng, đầu của Tần Thiển chắc chắn sẽ nát bét ngay lập tức!

Mọi người xung quanh đều hét lên và nhanh chóng tránh ra.

Chỉ có bà lão đứng sau Tần Thiển, cười lạnh và đẩy cô về phía Lý Căn.

Con nhóc, dám chống lại ta, đi chết đi!