Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế, Tích Trữ 5 Tỷ Vật Tư Trở Thành Kẻ Mạnh

Chương 17: Đừng tiêm thuốc gây mê

« Chương TrướcChương Tiếp »
???

Cái quái gì vậy?

‘’Chờ đã!"" Tần Thiển ngăn họ lại, ‘’ Tôi có cho phép các người vào không? Sổ đỏ có tên các người không?""

Nhân viên quản lý tiểu Trương với vẻ mặt bối rối nói, ""Đây là các cư dân từ dưới tầng năm, cô, có thể nhường chút chỗ không? Tầng năm cũng bị ngập rồi.""

Bà lão lập tức cười tươi nói, ‘’Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy, chắc chắn là một đứa trẻ hiền lành. Nhà bà bị ngập rồi, chỗ của cháu vẫn còn, cho bà và gia đình bà chen chúc chút nhé.""

Nói xong, bà ta lại chuẩn bị tiến vào trong.

Bà lão thấy cô gái này nhỏ nhắn, gầy gò dễ bị bắt nạt.

Nói vài câu dễ nghe rồi hành động mạnh mẽ hơn, cô ta còn dám phản kháng sao?

Nhưng không ngờ Tần Thiển lại lần nữa ngăn bà ta lại.

"Cảm ơn, tôi cũng biết mình đẹp, nhưng tôi không đồng ý. Mời nhanh chóng rời đi."" Tần Thiển lạnh lùng nói.

Bà lão nhấp nháy mắt, sự tức giận trong mắt thoáng qua rồi biến mất.

Ngay sau đó, bà ta làm bộ dáng khổ sở, vuốt đầu cháu trai và nói: "Thực ra người lớn chúng tôi không sao, chỉ có cháu trai nhỏ này... Cô xem, nó còn nhỏ, làm sao có thể chịu khổ được?""

Tần Thiển vẻ mặt thờ ơ. ""Đâu phải con tôi, tôi không có nghĩa vụ phải chứa chấp, nhanh chóng đi đi.""

Tần Thiển trực tiếp định đóng cửa.

Bà lão vội vàng chặn cửa, lại cố nén giận nói, ""Cô gái, chúng tôi không ở miễn phí đâu, sẽ giúp cô dọn dẹp nhà cửa và làm việc, đảm bảo sạch sẽ khi rời đi.”

Cái tính toán này, có lẽ ngay cả bên phía Tống Chấp cũng nghe rõ mồn một.

Tần Thiển lập tức vạch trần, ""Dọn dẹp sạch sẽ khi rời đi? Thực ra là cướp sạch sẽ đúng không? Thấy tôi là một cô gái dễ bị bắt nạt? Các người đã nghĩ sai rồi.

Tôi không thiếu người dọn dẹp nhà cửa, nếu không muốn ở miễn phí thì có thể trả tiền, mỗi người 388 một đêm, ăn uống tự lo.""

Người đàn ông tiến lên một bước, tức giận nói. ‘’Sao cô không đi cướp đi, hàng xóm với nhau, trong tình cảnh này cô không nên rộng lượng hơn một chút, cùng nhau giúp đỡ sao?"

Tần Thiển mỉm cười, ‘’Rộng lượng cái gì chứ, chưa thấy ai cầu xin mà còn ngang ngược như vậy. Nếu không muốn ở thì đi đi.""

Lời nói này lập tức gây ra một đợt chỉ trích, ngoại trừ bà mẹ của đứa trẻ vẫn giữ im lặng.

Những người khác đều chỉ trích cô không có lương tâm, ngay cả đứa trẻ cũng nhổ nước bọt vào cô.

Tiểu Trương vội vàng làm hòa, ‘’Nhà cô gái này, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, không đủ chỗ cho bốn người, hay là chúng ta lên tầng trên hỏi thử xem.""

Bà lão tức giận, không còn giả vờ nữa, ‘’Làm gì không đủ chỗ? Cô ta gầy như vậy, ngủ trên sofa là được, chúng tôi ngủ phòng ngủ của cô ta, vậy không phải là đủ chỗ sao?"

Người đàn ông đó cũng nói, ‘’Đúng vậy, con tôi sức khỏe yếu, cô giúp đỡ thì có sao! Một người trưởng thành mà ích kỷ như vậy, thật đáng cười.""

Mẹ kiếp, thật sự không biết xấu hổ!!

Bà lão này có nghe xem bà ta đang nói gì không?

Lúc này, cậu bé nhìn thấy một hàng các món đồ chơi và hộp bí mật trong phòng khách của Tần Thiển.

Lập tức, mắt cậu sáng lên, la lớn, ‘’Mẹ ơi, con muốn chơi cái đó, cho con chơi đi, con muốn chơi!!""

Mẹ cậu vội vàng ôm con, dịu dàng an ủi, ""Mẹ không phải đã dạy con rằng không phải đồ của mình thì đừng tùy tiện đòi sao?"

Cậu bé không phục, ‘’Bà nói lén lút lấy, không ai biết thì không sao đâu! Mẹ không cho con chơi, mẹ xấu, con muốn bà!!""

Khi thấy cháu trai thích mình, trên mặt bà lão hiện lên một chút kiêu ngạo.

Sau đó, bà ta cười nhạt nhìn về phía Tần Thiển, ""Tôi tưởng cô là một cô gái tốt bụng lắm, ai ngờ lại nhìn nhầm rồi.""

Cái giọng điệu đó, đúng là âm thầm châm chọc.

Tần Thiển lấy tay ngoáy tai, tức giận nói, ""Nhìn nhầm thì có nghĩa là mắt bà mờ rồi, đi mà chữa trị đi, đừng có lải nhải ở đây.""

Cô giơ tay định đóng cửa, thì người đàn ông liền kéo cửa ra và chuẩn bị xông vào.

Tần Thiển cười nhạt, ngay lập tức rút ra một cái dùi điện và bật công tắc.

Xẹt xẹt!

Âm thanh điện giật lớn làm mọi người sợ hãi, "Lùi lại, ra ngoài ngay!"

Mọi người đều co rúm cổ lại, lùi về phía sau hai bước.

Người đàn ông, ánh mắt lươn lẹo, tranh thủ cơ hội lao lên để cướp lấy cái dùi điện.

Hừ!

Tần Thiển linh hoạt né tránh, điều chỉnh điện áp lên mức tối đa, đâm mạnh vào tay của hắn.

Một cái chạm nhẹ, người đàn ông hét lên, lùi lại và che tay, trong mắt hiện rõ sự sợ hãi.

Sau đó, anh ta mới nhận ra rằng người phụ nữ này không hề cố gắng hù dọa mọi người, cô ấy rất nghiêm túc.

Cậu bé vốn được mẹ ôm lấy nhưng bà cụ cảm thấy quẫn trí, kéo tay con dâu ra và ra hiệu cho cháu trai lao vào nhà.

Đây là cái cớ lợi dụng con cái, để gia đình này phải xông vào.

Ặc, bà ta ác độc đến mức còn muốn lợi dụng chính cháu ruột của mình.

Bã khẳng định rằng, Tần Thiên không dám làm gì đứa nhỏ, muốn lợi dụng lòng tốt của cô.

Nhưng họ đã nghĩ sai rồi.

Tần Thiển cô hoàn toàn không tốt bụng.

Cô có thể đối xử tốt với những đứa trẻ ngoan bao nhiêu cũng không quá đáng, nhưng đối với những đứa trẻ nghịch ngợm, cô không thèm để ý.

Tần Thiển không thèm nâng mắt lên, chỉ duỗi chân đá ngã đứa trẻ, rồi trực tiếp kéo nó lên và ném cho cha nó.

Một vài người la hét và đón lấy đứa trẻ quý giá của họ, cả người đều lùi lại phía sau.

Tần Thiển nhân cơ hội trực tiếp đóng cửa lại.

Bà lão nhanh tay lẹ mắt, dù đã ngã xuống đất vẫn không quên dùng tay giữ cửa lại, "Con trai!! Nhanh kéo cửa ra, nhà cô ấy chắc chắn có đồ ăn, chúng ta không thể bỏ qua cô ta được!!"

Hừ, đã lộ rồi à? Không giả vờ nữa sao?

Tần Thiển đá một cái vào tay bà lão, bà ta đau đớn kêu lên và buông tay ra.

Rầm!

Cửa đóng lại.

Tần Thiển cười nhạt, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết, khóc lóc và trách móc từ bên ngoài.

Người đàn ông đập mạnh cửa, chửi bới, vô số lời lẽ tục tĩu truyền vào bên trong.

Tần Thiển nhướn mày, nhấn một công tắc trên bảng điều khiển ở cửa.

Ngoài cửa lập tức vang lên một tiếng thét thảm thiết.

Là cô ấy đã dẫn điện cho cánh cửa.

Dù điện không mạnh, không đủ gϊếŧ người, nhưng đủ để khiến anh ta đau đớn một thời gian.

Cô hơi hối hận, sau này thật sự không nên mở cửa nữa.

Tự trách mình một phút.

Rồi cô đi rửa mặt, vui vẻ ăn một bữa.

Mì trộn cay, nửa con gà luộc, xé nhỏ rồi rắc tỏi và ớt, thêm đường, xì dầu và giấm.

Rắc một ít hành lá tươi, rồi rưới một muỗng dầu nóng lên, hương thơm lập tức tỏa ra.

Thêm một ly trà chanh ngọt có đá nữa.

《Chân Hoàn Truyện》tiếp tục chiếu ~

Đây chẳng phải chính là hành tinh hạnh phúc sao??

Chỉ có điều cô không ngờ rằng hành động lần này đã để lại một nguy cơ sau này.

……

Trước khi đi ngủ, Tần Thiển nhớ đến người chị họ.

Tối qua, đồ ăn của họ đã trở nên rất ít.

Có vẻ như họ biết rằng thảm họa không thể qua ngay lập tức, nên phải tiết kiệm thức ăn.

Không khí trở nên im lặng và chết lặng, ba người suốt cả ngày không nói một câu nào.

Khi Tần Thiển mở lại camera giám sát, cô không khỏi sững sờ, miệng mở to.

Nhà của chị họ giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Hơn mười người đàn ông đang ở trong nhà, xung quanh đầy hỗn độn.

Có người đang ăn ngấu nghiến số thực phẩm dự trữ của họ, có người đang lục soát khắp nơi tìm kiếm vật phẩm.

Chị họ bị trói chặt, đang bị đè trên ghế sofa...

Trước đây, dì Tôn là một người luôn nịnh bợ cô ta nhưng giờ đây, bà ta đã phản bội và chuyển qua phe bọn cướp.

Bà ta giúp giữ chặt tay của Lâm Mị Kiều, để mặc những người đàn ông đó hành hạ Lâm Mị Kiều.

Lực tay lớn đến mức như muốn bẻ gãy tay chị họ.

Bà ta còn hét lớn, “Gϊếŧ con nhỏ đáng ghét này đi, gϊếŧ chết nó!! Mày nghĩ mình là công chúa thật sao? Mày chỉ là một con chó dưới chân người ta thôi!

Mày và bố mày đều không ra gì, cả hai nên chết đi, chết đi!! Ha ha ha... Các anh cứ làm theo ý mình!!"

Những năm tháng bị chế giễu, bị đùa bỡn, tất cả sự oán hận đó giờ đây đều dồn vào Lâm Mị Kiều.

Lâm Mị Kiều kêu la thảm thiết, máu chảy từ bảy lỗ.

Rõ ràng là bị đánh tơi bời và bị chế ngự.

Thân hình xinh đẹp như hoa giờ đã bị nghiền nát thành bùn.

Những người kia ăn no xong, từ bàn ăn đứng dậy, lau miệng, rồi tự động xếp hàng.

Dì Cao không nói một lời, chỉ lặng lẽ bưng từng món ăn từ nhà bếp ra.

Biểu cảm của dì Cao thì trơ lỳ và lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ trước mắt.

Tần Thiển nhìn vào màn hình, không khỏi run rẩy.

Cô không phải vì thương xót chị họ.

Mà là lại nhớ đến ký ức ở kiếp trước, những nụ cười ghê tởm của các bác sĩ khi họ lấy thịt từ cơ thể cô.

Chị họ đã lén lút đến thăm cô trong thời gian đó.

Đối diện với lời cầu xin của Tần Thiển, chị ta chỉ lạnh lùng nói một câu, “Đừng tiêm thuốc gây mê."
« Chương TrướcChương Tiếp »