Chương 14: Kịch hay bắt đầu

Tần Thiển nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lắng nghe thật kỹ âm thanh xung quanh.

Cô xác định tiếng động đến từ phòng bên cạnh.

Cô đã hiểu ra.

Giống như ở kiếp trước, gia đình ba người bên cạnh đã biến thành tang thi.

Nhưng khác với kiếp trước, họ chỉ yên lặng làm tang thi mà lần này họ còn cười một cách rợn người như vậy.

Tần Thiển quyết định xem sao. Cô ra ban công, mở cửa sổ, lấy ra một chiếc máy bay không người lái chống nước để quan sát tình hình nhà bên cạnh.

Dưới màn mưa, cô có thể mơ hồ nhìn thấy gia đình ba người bên cạnh.

Tất cả bọn họ đã biến thành những tang thi với làn da trắng bệch và đôi mắt đỏ như máu.

Miệng của bọn họ đầy nước dãi, móng tay dài và cơ thể cử động rất cứng nhắc.

Đây chính là những tang thi cấp thấp ở giai đoạn đầu.

Tần Thiển cho máy ba, bay gần hơn, cô nhìn thấy một cảnh tượng cảm động.

Trên bàn là những món ăn vừa mới làm xong, cha mẹ thì đang mặc tạp dề.

Cô con gái 7 tuổi mặc bộ đồ ngủ hình Shin- chan dễ thương.

Gia đình ba người vốn dĩ nên quây quần bên nhau ăn cơm, giờ đây cuộc đời lại thay đổi bởi ngày tận thế.

Tần Thiển im lặng nhìn màn hình, lông mi cong vυ"t của cô nhẹ nhàng rung rinh.

Cô thở dài một hơi rồi vuốt cằm mình. Thật là đáng thương, một gia đình hạnh phúc giờ đây lại trở thành như vậy.

Vì thế, Tần Thiển quyết định.

Cô sẽ không thông báo cho người khác về sự biến đổi của họ ngay lập tức, mà sẽ chờ đến khi tinh hạch hình thành rồi thu hoạch luôn.

Ừm. Cô có lương tâm, nhưng không nhiều.

Lúc này, người phụ nữ bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, về phía chiếc máy bay và nở một nụ cười vô cùng quái dị.

"Hehehehe..."

Lại là âm thanh khiến người ta rợn tóc gáy đó...

Tần Thiển không hiểu tại sao cô ta lại cười.

Có lẽ trước khi biến thành tang thi, cô ta đang nghe tấu hài, nên sau khi biến đổi vẫn còn sót lại chút ký ức của con người...

Thôi kệ, kiểu như con cóc nhảy lên chân, không cắn nhưng khiến người ta khó chịu.

Tần Thiển thu hồi lại chiếc máy bay, quyết định hôm nay ngủ ở phòng khách, không ngủ trong phòng ngủ nữa.

Tuy nhiên, Tần Thiển tưởng rằng chỉ cần trốn vào phòng khách là có thể tránh được, nhưng cô đã nhầm.

Tầng trên cũng là một gia đình ba người, có một cậu bé 5 tuổi, đúng kiểu trẻ con quậy phá.

Vào lúc hai giờ sáng, cậu bé vẫn la hét, hát hò, và chạy nhảy khắp phòng. Tần Thiển đeo nút tai, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Bang!!!

Một tiếng động lớn làm cô giật mình.

Tần Thiển cảm thấy bất lực, cô lồm cồm đứng dậy, dùng cán chổi đập vào trần, ra hiệu cho họ yên lặng một chút.

Quả nhiên, cô lại nghe thấy tiếng dậm chân mạnh mẽ từ bên trên, lại còn là ba người cùng nhau dậm nữa.

Tần Thiển nhớ kiếp trước, gia đình này là gia đình gây rối nhiều nhất trong cả tòa nhà, rất hay gây rối và không biết lý lẽ.

Họ thường làm ồn vào nửa đêm, mắng mỏ đứa trẻ, cãi nhau. Nhiều người đã đến gặp họ, ban đầu họ còn thái độ tốt.

Nhưng sau đó, họ bắt đầu làm lơ.

Người đàn ông trong nhà cao 1m88, nặng 250 cân, cơ bắp vạm vỡ như bức tượng đá từ đảo Phục Sinh.

Những người đàn ông khác nhìn thấy đều phải e sợ, huống chi lúc đó Tần Thiển chỉ là một cô gái có tính cách nhút nhát.

Nếu cô dám phản kháng, chắc chắn sẽ bị cả gia đình ba người đó cùng nhau đánh chết.

Tiếng dậm khiến trần nhà của cô rung lắc, bụi rơi xuống, đèn cũng rung lắc theo.

Ở kiếp trước, Tần Thiển nhút nhát không dám phản kháng, chỉ có thể chịu đựng tiếng ồn mỗi ngày.

Ở kiếp này, Tần Thiển vẫn chưa lập tức lao lên.

Cô không phải vì nhút nhát, mà đang chờ đợi ngày mà việc gϊếŧ người không bị coi là phạm pháp.

Cô mở nhóm chat, tưởng rằng sẽ có người lên án gia đình đó.

Không ngờ rằng mỗi tòa nhà đều có người phàn nàn, nói rằng hàng xóm trên hoặc dưới họ ồn ào kinh khủng, kêu la thảm thiết suốt đêm.

Có lẽ sau mười tháng nữa, tỷ lệ trẻ sơ sinh được sinh ra lại tăng cao.

Tần Thiển biết rằng họ đã hiểu nhầm.

Đây không phải là tiếng chơi bài*, mà là tiếng của xác sống xé xác người thân, hoặc bị người thân gϊếŧ.

(*) mọi người hiểu mà=))))

Có lẽ sau mười tháng nữa không có trẻ sơ sinh đâu, nhưng dân số toàn cầu sẽ đối mặt với sự sụt giảm lớn.

Sáng hôm sau.

Tần Thiển dậy muộn, bụng đói cồn cào.

Sau khi rửa mặt qua loa, cô lấy ra một phần bánh bao nhỏ nhân thịt bò, sữa đậu nành và bánh quẩy từ không gian.

Suy nghĩ một chút, cô lại lấy thêm một phần chân gà luộc.

Cô bật tivi và thoải mái thưởng thức bữa sáng.

Không gian đứng yên thật tuyệt, đồ ăn nóng hổi cho vào đó, dù một trăm năm sau lấy ra vẫn sẽ còn nóng hổi.

Tất nhiên, điều này còn phụ thuộc vào việc cô có sống đến một trăm năm sau không.

Ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, Tần Thiển khẽ ợ một cái.

Thịt bò thật sự rất đậm đà, hoàn toàn không giống như bánh bao thịt bò bình thường.

Có lẽ đây là món ăn công nghệ cao, hoàn toàn là sản phẩm của công nghệ tinh vi rồi.

Tần Thiển nghĩ vậy, nghiêng đầu cười nói, “Ăn ít thôi, ăn nhiều quá thì sẽ bị cười không ngớt đấy.*~~”

(*) Cụm từ “cười khùng” (bị cười không ngớt) để ám chỉ rằng ăn nhiều quá sẽ khiến người ta không chỉ cảm thấy no mà còn có thể gây ra những hậu quả không mong muốn, như là cảm giác vui vẻ thái quá hoặc bị cười không kiểm soát được. Đây là một cách thể hiện sự hài hước và nhấn mạnh sự thừa thãi khi ăn nhiều.

Sau đó cô tự dưng bật cười ngớ ngẩn.

Ăn no uống đủ, cô vào không gian để làm nông và chăm sóc trang trại của mình.

Khi ra ngoài, cô tiếp tục như thường lệ luyện tập thể chất và rèn luyện dị năng của mình.

Buổi trưa, Tần Thiển ăn món bít tết áp chảo và mì Ý, vừa ăn vừa lướt Weibo.

Thiên tai đã tạo ra phản ứng dây chuyền, nhiều siêu thị bị mua sạch, lực lượng cảnh sát không đủ, khắp nơi đều rơi vào hỗn loạn.

Trong nhóm chat cũng có người bàn tán về việc siêu thị dưới lầu xảy ra cướp bóc, một số nhân viên bán hàng nữ đã bị mấy người đàn ông vạm vỡ đánh đập.

Đây là điều đã được dự đoán trước, Tần Thiển không quá để tâm.

Cô mở video giám sát, chuẩn bị xem Lâm Mị Kiều đang làm gì.

Vừa mở camera lên, cô thấy ba người đó đang ăn uống thả ga trong phòng khách.

Họ mở ba hộp lẩu tự sôi, cắt hai đĩa trái cây, còn có gà quay, chân giò, và nhiều loại đồ uống khác.

Lâm Mị Kiều vừa uống Coca- Cola vừa tự mãn nói, “Tôi thật sự phải cảm ơn cô ta, trước đây nói muốn làm chương trình ăn uống ở chỗ tôi, tích trữ hơn ba vạn món hàng ở đây, giờ thì tốt cho chúng ta rồi.”

Dì Tôn phun một miếng xương, “Đúng vậy, cô ta không thể nào nghĩ đến chuyện này đâu, haha, chắc giờ cô ta đang co ro trong nhà đói chết rồi!”

Một bà khác chỉ cười mà không nói gì.

Lâm Mị Kiều cười nhạo, “Cô ta cũng chỉ vì khoe khoang thôi, cứ phải biệt thự để làm bối cảnh khoe mẽ mới được.

Thật là đáng cười, ăn cắp đồ của tôi, độc chiếm nhiều tiền như vậy, đáng đời."

Dì Tôn cười vui vẻ, nâng ly và nói, “Nào, chúc mừng tiểu thư, chúng ta ăn uống thoải mái, chỉ việc nhìn cô ta sống không bằng chết thôi.”

Ba người nâng ly chúc mừng, Lâm Mị Kiều nhướn mày, “Nói hay lắm, lát nữa tôi sẽ đăng một bài lên WeChat cho cô ta xem, để xem cô ta có tức chết không.”

Tần Thiển cười nghiêng ngả.

Hai người này sao mà hài hước dữ vậy?

Nếu không sợ bị lộ, cô thực sự muốn cho chị xem đống tài nguyên khổng lồ trong không gian của mình.

Haha~~

Số hàng hóa trị giá ba vạn mà cô ta đang tích trữ, thực ra là Tần Thiển cố tình để ở chỗ chị ta.

Ngày hôm đó, cô không chỉ lấy trộm ngọc bội từ biệt thự của chị họ mà còn lấy luôn cả chứng minh thư dự phòng của chị ta.

Chị họ đã bị mất chứng minh thư một thời gian, sau khi làm một cái mới, chứng minh thư cũ lại được tìm thấy.

Cô ta để tùy tiện trong ngăn kéo, Tần Thiển biết điều đó, nên cô đã lấy đi.

Gần đây, cô liên tục tích trữ hàng hóa.

Mỗi khi cần xuất trình chứng minh thư, cô đều dùng chứng minh thư của chị ta.

Địa chỉ kho và người thuê cũng ghi là Lâm Mị Kiều.

Để lại ấn tượng sâu sắc, Tần Thiển cố tình giả dạng ăn mặc và trang điểm như chị họ để tích trữ hàng hóa tại siêu thị.

Cô còn cố tình để lộ tên tuổi, gây sự với vài người, sợ rằng không ai biết cô là ai.

Cô làm vậy để khi thời cơ chín muồi, đám tài nguyên khổng lồ đó sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Dù sao thì hai người cũng có tới bảy phần giống nhau, nên không ai nghi ngờ.

Tần Thiển nhe răng cười, hehe, chị họ yêu quý của tôi, màn kịch hay sắp bắt đầu rồi~

Khi cô đang hào hứng chờ đợi, một tin nhắn từ quản lý bất động sản gửi đến WeChat của cô.

Tin nhắn yêu cầu báo cáo số lượng vật tư và số người trong nhà để thống kê số lượng dân cư còn lại.

Tần Thiển không có ý định trả lời.

Đây có phải là muốn dò xét tình hình của cô, để khi trật tự xã hội sụp đổ, có thể đến trộm cướp không?

Vừa đặt điện thoại xuống, đối phương đã ngay lập tức gọi video call.