Hoa Tư Đồ khó hiểu truy vấn nói: “Chẳng lẽ nhân loại không còn hy vọng gì nữa sao?”
Mọi người đều nói tiến sĩ Thẩm là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại, nếu tiến sĩ Thẩm đã nói nhân loại không còn hy vọng, thì thế giới này còn có thể cứu vớt nữa không?
Tiến sĩ Thẩm trầm mặc trong chốc lát: “Trừ phi có thể sử dụng kháng thể của Vua Tang Thi để nghiên cứu và chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh virus tang thi, nhưng với khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại, tạm thời chúng ta vẫn không có cách để đột phá làn da cứng rắn ở bên ngoài của Vua Tang Thi, trừ phi hắn tự nguyện cung cấp kháng thể.”
Nhưng, sao Vua Tang Thi có thể tự nguyện cung cấp kháng thể?
Khi hai người bốn mắt nhìn nhau và lâm vào trầm mặc, thì bỗng nhiên có người phá cửa bước vào từ bên ngoài, Hoa Tư Đồ lập tức cảm thấy hoảng sợ, cậu còn tưởng rằng Vua Tang Thi đã giải quyết và bỏ rơi Lạc Đình Nghê và Kính Chi Dương, kết quả sau khi cậu tập trung nhìn kỹ, cậu lại phát hiện đó là Dung Miểu Miểu và Lăng Vân Mộ.
Hai người bọn họ đều vô cùng mệt mỏi, giống như bọn họ đã bôn ba trằn trọc rất lâu, khi bọn họ vừa nhìn thấy Hoa Tư Đồ, bọn họ lập tức thở dài nhẹ nhõm, hốc mắt của Dung Miểu Miểu lập tức đỏ lên: “Cuối cùng cũng tìm được anh rồi…… Anh không sao chứ? Trong khoảng thời gian này anh đã sống như thế nào?”
Tuy rằng thái độ của Dung Miểu Miểu còn được xem là nhu hòa, nhưng sắc mặt của Lăng Vân Mộ lại rất nặng nề, là dáng vẻ giống như mưa gió bão tố sắp tới, Hoa Tư Đồ không khỏi cười gượng: “…… Cuộc sống vẫn ổn.”
Lăng Vân Mộ khoanh tay, hắn liếc mắt từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Hoa Tư Đồ ở trên giường, nhìn những vết đỏ ở trên giường Hoa Tư Đồ, hắn cười lạnh: “Không nghĩ tới không có chúng tôi, cuộc sống của em cũng không tồi, không chỉ không ốm đi, mà em còn mập thêm một chút.”
Đúng là gương mặt của Hoa Tư Đồ đã mịn màng hơn trước kia, ngược lại người vốn nên sống cuộc sống dễ chịu như Dung Miểu Miểu và Lăng Vân Mộ lại trở nên gầy đi một chút, tâm trạng của Hoa Tư Đồ lập tức trở nên phức tạp, lẽ nào hai người này vẫn luôn nỗ lực tìm cậu hay sao?
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Dung Miểu Miểu mở miệng nói: “Chúng ta hãy rời khỏi nơi này trước.”
Lăng Vân Mộ dùng một tay ôm lấy Hoa Tư Đồ đang cuộn trong chăn lên, Hoa Tư Đồ nhìn thấy hai người bọn họ chuẩn bị dẫn cậu rời đi, biết mình không thể ngăn cản bọn họ, nên cậu chỉ có thể vội vàng kêu lên: “Từ từ đã! Dẫn tiến sĩ Thẩm đi!”
Lúc này Dung Miểu Miểu mới phát hiện còn có một người ở trong góc: “Đây là tiến sĩ Thẩm? Đây là tiến sĩ Thẩm của viện nghiên cứu ở căn cứ thành phố C sao?”
Hoa Tư Đồ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại, chúng ta nhất định không thể bỏ mặc anh ấy.”
Hiển nhiên Dung Miểu Miểu cũng biết tầm quan trọng của tiến sĩ Thẩm, hắn lập tức ngồi xổm xuống bế tiến sĩ Thẩm lên, đừng thấy sau khi hắn thay đồ nam nhưng vẫn còn dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng trên thực tế hắn mạnh đến mức kinh người, hắn có thể cõng tiến sĩ Thẩm gầy yếu cao lớn và nhảy ra mấy chục mét dễ như trở bàn tay.
Có hai người có dị năng cường đại là Dung Miểu Miểu và Lăng Vân Mộ ở đây, nên bọn họ nhanh chóng hoàn toàn rời khỏi địa bàn của Vua Tang Thi, trên đường dần dần xuất hiện rất nhiều tang thi linh tinh, nhưng những con tang thi này đều là những con tang thi bình thường cấp thấp nhất, nó không hề có sức uy hϊếp đối với bọn họ.
Khi màn đêm buông xuống, bốn người quyết định tìm một nơi tạm thời đóng quân, sau khi bọn họ tìm được một căn nhà dân, bọn họ quét sạch tang thi ở gần đó và tiến vào ở lại.
Lăng Vân Mộ đi ra ngoài quét sạch tang thi, hắn còn thuận tiện tìm kiếm một ít đồ ăn và quần áo trở về, Hoa Tư Đồ vừa ăn, vừa để cho Dung Miểu Miểu tùy ý mặc quần áo cho cậu, Dung Miểu Miểu đùa nghịch cơ thể của Hoa Tư Đồ giống như đang đùa nghịch với búp bê.
Chờ đến khi Hoa Tư Đồ ăn no bụng, cậu lập tức cúi đầu, sau khi liếc nhìn cậu phát hiện Dung Miểu Miểu đã mặc cho mình một chiếc váy, một chiếc váy ngủ tơ lụa rất ngắn, có màu trắng trong suốt giống như một chiếc váy ngủ tình thú nào đó.