Cậu hơi cảm thấy buồn bực, nhưng đồng thời cậu cũng thở dài nhẹ nhõm, thể lực kéo dài của Vua Tang Thi thật sự quá đáng sợ, hắn vẫn luôn bị nghẹn và không thể bắn tinh, cậu nghi ngờ sớm muộn gì cái tên này cũng bị nghẹn đến mức phát bệnh, người khác là chết vì xuất tinh quá nhiều, còn Vua Tang Thi là chết vì bùng nổ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cậu run rẩy bò dậy từ trên giường, cậu đỡ chiếc eo nhỏ nhắn suýt nữa đã bị Vua Tang Thi Vương cᏂị©Ꮒ gãy để xuống giường tìm đồ ăn, may mà trước đó Vua Tang Thi Vương đã mang về một ít đồ hộp và đặt ở bên cạnh, khi cậu mở đồ hộp và chuẩn bị ăn, bỗng nhiên cậu lại nhớ tới hình như tiến sĩ Thẩm cũng đã đói bụng cả một ngày.
Vì vậy Hoa Tư Đồ đi tới trước mặt tiến sĩ Thẩm, cậu cầm lấy đồ hộp và lắc lư: “Có đói bụng không? Có muốn ăn không? Có muốn tôi đút anh ăn không?”
Tiến sĩ Thẩm nhắm hai mắt lại, anh vẫn không hề nhúc nhích và không rên lên dù chỉ một tiếng.
Hoa Tư Đồ: “Được rồi, không trêu chọc anh nữa, anh tự cầm ăn đi.”
Tiến sĩ Thẩm vẫn nhắm mắt lại, anh không muốn liếc nhìn Hoa Tư Đồ.
Hoa Tư Đồ hơi bất đắc dĩ: “Anh định khiến cho bản thân đói chết sao? Nhà khoa học vĩ đại, nếu anh chết đi, thì vắc-xin phòng bệnh tang thi phải làm sao? Nhân loại phải làm sao?”
Lúc này tiến sĩ Thẩm mới chậm rãi mở mắt ra, anh liếc nhìn Hoa Tư Đồ bằng ánh mắt sâu sắc, ánh mắt vi diệu mà lại phức tạp, một lúc lâu sau, anh mới nhận lấy đồ hộp bằng vẻ mặt vô cảm, sau đó anh cúi đầu bắt đầu ăn.
Khi Hoa Tư Đồ nhìn thấy tiến sĩ Thẩm như vậy thì cuối cùng cậu cũng có thể yên tâm, cậu suy nghĩ một lát và nói với tiến sĩ Thẩm: “Tôi là nhân loại, nên nhất định lập trường của tôi cũng đứng về phía nhân loại, nhưng tạm thời tôi không có cách giúp anh bỏ chạy, anh thấy đó, ngay cả bản thân tôi cũng khó mà bảo toàn, nhưng chỉ cần tìm được cơ hội, thì tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh bỏ chạy.”
Tiến sĩ Thẩm trầm mặc ăn đồ hộp, lúc đầu anh vẫn không hề quan tâm đến Hoa Tư Đồ, nhưng sau khi nghe thấy những lời này, anh do dự một lát, sau đó anh vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Cậu đã làm chuyện đó với Vua Tang Thi …… Nhưng tại sao cậu không biến thành tang thi?”
Chỉ cần nhân loại bị tang thi cắn thì bọn họ sẽ biến thành tang thi, đó là bởi vì bên trong thể dịch của tang thi có chứa đựng virus tang thi, mà thể dịch bao gồm nước miếng, máu, nên đương nhiên nó cũng bao gồm tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Hoa Tư Đồ cũng cảm thấy kỳ quái, tuy rằng Vua Tang Thi chưa từng bắn vào trong cơ thể của cậu, nhưng bọn họ đã tiếp xúc và xâm nhập cơ thể với nhau, trong quá trình không an toàn, có lẽ cậu sẽ dính những thể dịch khác của Vua Tang Thi, nhưng cậu không những không có dấu hiệu biến thành tang thi, mà ngay cả vắc-xin phòng bệnh tang thi thất bại được tiêm vào người cậu trước đó cũng gần như không hề tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cậu.
Cậu vẫn là nhân loại, một nhân loại vô cùng khỏe mạnh.
Chẳng lẽ vắc-xin phòng bệnh tang thi thất bại trước đó và virus tang thi của Vua Tang Thi đã lấy độc trị độc để triệt tiêu lẫn nhau?
Hoa Tư Đồ do dự một lát, cậu không biết mình có nên nói ra chuyện này với tiến sĩ Thẩm hay không, cậu sợ sau khi tiến sĩ Thẩm chạy trốn, anh sẽ bắt cậu để giải phẫu, nhưng cậu nghĩ, với chỉ số thông minh của tiến sĩ Thẩm, có lẽ anh sẽ có thể suy đoán ra chuyện này ngay lập tức, cùng với bị động chờ đợi, thì cậu thà chủ động để nhận lấy một ân tình.
Hoa Tư Đồ do dự một lát, cậu không biết mình có nên nói ra chuyện này với tiến sĩ Thẩm hay không, cậu sợ sau khi tiến sĩ Thẩm chạy trốn, anh sẽ bắt cậu để giải phẫu, nhưng cậu nghĩ, với chỉ số thông minh của tiến sĩ Thẩm, có lẽ anh sẽ có thể suy đoán ra chuyện này ngay lập tức, cùng với bị động chờ đợi, thì cậu thà chủ động để nhận lấy một ân tình.
Vì vậy cuối cùng cậu vẫn lựa chọn cách thẳng thắn: “.......Sự việc chính là như vậy, anh có thể phân tích giúp tôi không, chắc hẳn anh đã hiểu rõ về các thành phần của vắc-xin phòng bệnh tang thi ở giai đoạn này rồi phải không? Đây có phải là lấy độc trị độc không?”