Lúc này Hoa Tư Đồ mới hậu tri hậu giác phát hiện dươиɠ ѵậŧ của Vua tang thi vẫn còn cắm ở trong thân thể của cậu, từ viện nghiên cứu đi thẳng đến căn cứ thành phố C, lại từ căn cứ thành phố C tới nơi này. . . Từ đầu tới cuối, hai người vẫn luôn duy trì tư thế này.
Vua tang thi đè Hoa Tư Đồ lên chiếc giường sang trọng, hắn bắt đầu nhấp hông rút ra cắm vào một cách tàn nhẫn.
"Hu hu hu hu hu hu... . . . Rất lạnh!"
"Quá nhanh rồi! Chậm một chút!"
"A a a a nhẹ một chút!"
Hoa Tư Đồ bị Vua tang thi đâm đến mức trợn trắng mắt, nhiệt độ bên ngoài cơ thể của Vua tang thi rất thấp, nó giống như một cục băng lớn hình người, dươиɠ ѵậŧ dưới đáy quần giống như một cái dùi băng lớn, hắn hung mãnh đâm vào giữa hai đùi của cậu khiến cậu lạnh cóng và run rẩy.
Nhưng người này kéo dài rất lâu, cho dù Hoa Tư Đồ cố gắng dùng hết kỹ xảo để phục vụ lấy lòng hắn, nhưng thứ thô to lạnh lẽo đang chôn ở trong cơ thể của cậu vẫn không hề có dấu hiệu bùng nổ.
Vua tang thi nhéo mạnh lên eo của Hoa Tư Đồ và điên cuồng đâm chọt, con ngươi màu đỏ máu khác hẳn loài người tràn đầy tính công kích nguy hiểm, hắn hơi lộ ra chiếc răng nanh bén nhọn, nó còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giống như một khắc sau, hắn có thể cắn nát người đang sống sờ sờ ở dưới thân.
Hoa Tư Đồ không nhịn được mà cảm thấy hoảng hốt, đến bây giờ cậu vẫn không dám tin, cậu lại làʍ t̠ìиɦ với một con tang thi—— mặc dù cậu nghe nói con tang thi này không giống những con tang thi thông thường, nhưng suy cho cùng hắn cũng không phải là người sống, không có nhiệt độ cơ thể, không có hô hấp, càng không có nhịp tim.
Nhưng cậu thực sự không thể kết nối người đàn ông trước mặt với những tang thi bình thường bên ngoài chỉ biết ăn thịt người, so với những sinh vật cấp thấp thối rữa, bẩn thỉu, hôi hám ở trên đường, có lẽ người ở trước mặt cậu còn thích sạch sẽ và sang trọng hơn một số người đàn ông trong nhân loại.
Mặc dù ở trên giường Vua tang thi chỉ biết đánh cọc một cách máy móc và không hề có kỹ xảo, nhưng thiên phú dị bẩm của Hoa Tư Đồ là thích thú với cách vận động đơn giản này, vì vậy vách thịt của cậu lại tự động tiết ra số lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, động tác rút ra cắm vào của Vua tang thi càng ngày càng trở nên mượt mà, cậu cũng càng ngày càng cảm nhận được sự vui sướиɠ —— quá sung sướиɠ rồi!
Nhịp tim của Hoa Tư Đồ bắt đầu nhảy nhót tứ tung giữa sự sợ hãi và sảng khoái được lặp đi lặp lại, đôi khi cậu sự Vua tang thi bỗng nhiên cúi đầu cắn lên cổ họng của cậu, đôi khi cậu lại bị dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Vua tang thi đâm đến mức dục tiên dục tử, đây thực sự là một thế giới kép của băng và lửa, thật sự là một giây thiên đường một giây địa ngục.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Hoa Tư Đồ bị đâm đến mức đầu óc cũng trở nên hơi mơ hồ, thậm chí cậu cũng hơi sợ người ở trên người cậu chỉ có thể cứng lên mà không thể bắn ra, dẫu sao tang thi thậm chí còn không có chức năng tạo máu, vậy làm sao bọn chúng có thể có tϊиɧ ɖϊ©h͙?
Cậu trơ mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất của căn phòng tổng thống đang chuyển từ đêm khuya sang hơi bừng sáng, mà từ đầu đến cuối, động tác rút ra cắm vào của Vua tang thi vẫn chưa hề dừng lại, hiển nhiên độ kéo dài của hắn đã vượt qua những người đàn ông đã từng cᏂị©Ꮒ cậu trước kia—— thật sự không phải là con người!
Vua tang thi, dĩ nhiên không phải là con người!
Hoa Tư Đồ bắn ra hết lần này đến lần khác, cao trào hết lần này đến lần khác, cuối cùng cậu cũng hôn mê bất tỉnh vào lúc bình minh.
Mà chờ đến khi cậu tỉnh dậy lần nữa, cậu bị đánh thức bởi động tác kịch liệt của Vua tang thi, cậu từ từ mở mắt ra, cậu phát hiện Vua tang thi đã thay đổi vị trí và tư thế, lúc này hắn đang nâng hai chân của cậu lên thật cao, sau đó hắn đâm vào cúc huyệt của cậu.
Cậu im lặng cúi đầu liếc nhìn, cậu phát hiện da^ʍ huyệt có năng lực tự khỏi bệnh thần kỳ của mình lại bị Vua tang thi cắm đến mức không thể khép lại được, hoa môi sưng to lên, thịt non còn bị lật ra bên ngoài, đây là dáng vẻ bị cᏂị©Ꮒ hỏng.
Thảo nào Vua tang thi lại thay đổi vị trí để tiếp tục, cậu cũng không biết làm sao tên kia lại có thể tự phát hiện ra tiểu huyệt thứ hai của cậu.
Nhưng điều đáng sợ chính là, Vua tang thi lại chưa bắn!
Hoa Tư Đồ sắp tuyệt vọng, cậu bị cᏂị©Ꮒ suốt một đêm vừa đói vừa mệt, nếu như Vua tang thi tiếp tục không chịu kết thúc, thì cậu đoán là mình thật sự sẽ bị cᏂị©Ꮒ đến chết. . .
"Rột rột. . ."
Bụng của Hoa Tư Đồ bắt đầu kêu lên vì đói, ngay khi cậu nhìn lên trần nhà giả chết thì cuối cùng Vua tang thi cũng dừng lại.
Cậu cho là Vua tang thi sắp bắn, nhưng con quái vật này chỉ rút dươиɠ ѵậŧ cương cứng kia ra, hắn cúi đầu liếc nhìn, sau đó hắn miễn cưỡng nhét trở vào trong quần.
Hoa Tư Đồ: " ? "
Cậu hơi mờ mịt khi nhìn thấy điều này, nhưng cậu vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Vua tang thi không có ý định tiếp tục.
Dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Vua tang thi đang gồ lên đáy quần, nhưng hình như hắn không hề quan tâm, hắn di chuyển đến tủ lạnh hai cửa trong nhà bếp hơi được mở tung như thường lệ, hắn lấy ra một đống đồ từ bên trong, sau đó lại di chuyển trở lại mép giường, đặt những thứ đó trước mặt Hoa Tư Đồ.
Hoa Tư Đồ cúi đầu lục lọi, cậu phát hiện đây là một số thực phẩm ăn nhanh, đồ ăn của cửa hàng tiện lợi có hạn sử dụng trong một hoặc hai ngày, nhưng nó đã hết hạn và biến chất từ lâu, cũng có thực phẩm đồ hộp có hạn sử dụng lâu hơn một chút, miễn cưỡng vẫn còn hạn sử dụng.
Vua tang thi nhìn Hoa Tư Đồ sửng sốt một lúc lâu, hắn há miệng, giọng nói của hắn mang theo sự rung động và gian nan, hắn nặn ra một chữ: ". . . Ăn."
Hoa Tư Đồ ngơ ngác nhìn Vua tang thi, người này được coi là tang thi, nên hiển nhiên hắn không thể ăn thức ăn của loài người, nhưng hắn lại biết nhân loại muốn ăn những thứ này... Chẳng lẽ người này còn cất giữ ký ức lúc làm nhân loại? Cũng có thể là sau khi thông qua sự quan sát mà có được?
Hiển nhiên là tang thi bình thường không thể chạm đến lĩnh vực này.
Nếu như Vua tang thi có thể liên tục phát triển bộ não của mình thông qua khả năng quan sát và học hỏi, vậy có phải sớm muộn gì người này cũng có thể trở về nhân loại bình thường?