Những phản ứng này trong dự liệu, Tống Đại cũng không giải thích, cô không phải thánh nhân, làm được những thứ này đã là cực hạn của cô.
Cô đi theo dòng người ra khỏi ga tàu cao tốc, lúc này trời đã tối, vừa ra khỏi ga thì một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt.
Tống Đại sợ nóng, hơn nữa trong trạm tàu cao tốc điều hòa bật đầy đủ, bị gió nóng thổi qua, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhất thời hiện lên màu đỏ nhạt, trên trán chảy ra mồ hôi mịn.
Người qua đường bên cạnh đang oán giận: "Thời tiết quỷ quái này, thật sự nóng chết người."
"Không nghe tin tức nói sao, hiện tại trên mặt đất cũng có thể chiên trứng gà, hai ngày trước còn có một bà lão vì thời tiết quá nóng, bị sốt rét mà đi."
"Mau mưa đi, van ông trời đấy."
Tống Đại trầm mặc nghe, mọi người sinh hoạt ở mùa hè nhiệt độ cao gần 39 độ làm sao có thể nghĩ đến, ba ngày sau khi bọn họ đạt được ước nguyện đổ mưa to, lại là tận thế giáng lâm.
Bỗng nhiên cô thấy được chiếc xe quen thuộc cách đó không xa, cửa sổ xe nửa hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, sống mũi cao thẳng, đường cong xương mày thanh liễm, da thịt trắng như tuyết mang theo sự thanh nhã tự nhiên, ngón tay thon dài lại có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đáp ở bên cửa sổ xe, đầu ngón tay cong nhẹ nhàng lười biếng.
Cách ba năm, lần nữa nhìn thấy người mình nhớ nhung, nhất thời hoảng hốt hồi lâu, cứ như vậy nhìn chằm chằm đôi tay kia.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy đôi tay kia thu lại, Tống Đại ngẩng đầu, bỗng nhiên đối diện với một đôi mặt mày trong veo.
Sở Cảnh Hòa xuống xe, thân hình gầy gò cao gầy, áo sơ mi trắng rộng thùng thình sạch sẽ mà thanh đạm.
"Tiểu Đại.” Anh cười đi về phía cô, khóe môi hơi nhếch lên, mặt mày xinh đẹp tràn ra một nụ cười, nhất thời như một đạo gió mát, thổi tan đêm hè khô nóng dính ngấy, cũng thổi tan sự trong trẻo lạnh lùng giữa lông mày anh.
Tống Đại hít sâu một hơi, khiến tâm tình của mình bình phục lại, cô biết hiện tại không phải là lúc ôn chuyện cùng Sở Cảnh Hòa, ngày tận thế ba ngày sau thế tớihung hăng, một phút một giây cô cũng không muốn lãng phí.
"Bên ngoài nóng, chúng ta lên xe nói.” Giữ chặt cổ tay anh kéo vào trong xe.
" Sao vậy Tiểu Đại? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Sở Cảnh Hòa đóng cửa xe, đôi mắt thanh nhã lo lắng nhìn cô.
Tống Đại ngồi ở ghế lái phụ kéo tay anh: "Sở Cảnh Hòa, kế tiếp em muốn nói cho anh biết một chuyện, anh nhất định phải tin em."
Sở Cảnh Hòa rũ mắt nhìn bàn tay thon dài mảnh khảnh nắm chặt mình, lông mi run rẩy: "Em nói đi."
Tống Đại tận lực làm cho ánh mắt của mình kiên định có ánh sáng, bộ dáng rất đáng tin cậy: "Thật ra em từ ba năm sau sống lại, ba ngày sau chính là tận thế, một trận mưa to thổi quét toàn cầu, nước nhấn chìm tầng mười, máy móc quốc gia ngừng hoạt động, vô số người chết ở tận thế, chúng ta phải mau chóng chuẩn bị, trữ hàng trữ lương thực trữ các loại đồ vật, em biết chỉ bằng mấy câu này anh khẳng định không tin, em --"
"Anh tin tưởng.” Sở Cảnh Hòa thanh âm ôn hòa.
"Em biết ngay anh không tin...... A, a? Anh như thế nào, đã tin...... Em còn chưa triển lãm dị năng của em cho anh xem đâu.” Tống Đại ngẩn người.
Dựa theo lẽ thường mà nói, giữa bọn họ chẳng lẽ không phải nên tiến hành một phen "Không, anh không tin. Em yêu, có phải em bị sốt không? Làm chứng cho anh xem. Dị năng này không thể tưởng tượng nổi, xem ra tận thế thật sự sắp muốn tới" rồi lôi kéo qua lại sao?
Sở Cảnh Hòa tín nhiệm quá dứt khoát quả quyết, khiến cho lý do thoái thác mà cô chuẩn bị trước đó có vẻ thừa thãi.