Chương 20

"Anh thấy người phụ nữ đó không đơn giản, tâm địa không trong sáng."

Trong mắt thậm chí còn lộ ra vẻ tham lam.

"Anh hai ở trong cuộc nên không nhìn thấu, cha mẹ là nhìn thấu nhưng không nói ra."

Văn Dục Phong hạ giọng nói.

Văn Hách và Liễu Đan Như lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ nhặt của Mục Huyên, chỉ là họ thấy không phải là khuyết điểm lớn, Mục Huyên ở những phương diện khác vẫn rất tốt, thêm vào đó Văn Quân Mộ thích nên cũng mặc kệ hắn.

Ăn trưa xong, Văn Hâm trở về phòng, tranh thủ lúc còn mạng bắt đầu tải phim truyền hình và phim điện ảnh, bất kể thể loại gì.

Tiếp theo lại tải về máy tính các loại tài liệu hữu ích trên mạng, sau khi tận thế đến, những thứ này sẽ trở nên vô cùng quý giá.

Cô ra ngoài rót một cốc nước uống, đang định lấy thêm chút hoa quả thì cánh cửa sắt lớn ở lối đi cầu thang đột nhiên bị người ta đập mạnh.

"Trên lầu có ai không?"

Nghe thấy có người gọi, Văn Hâm đặt cốc nước xuống rồi đi ra ngoài, những người khác trong Văn gia đều đi theo sau cô.

Trên cánh cửa sắt lớn dày cộm có cố tình chừa lại một lỗ nhỏ, chỉ thấy bên ngoài có hai người đàn ông trung niên, Văn Hâm trực tiếp hỏi: "Các anh có việc gì không?"

Một người trong số họ xoa xoa tay, cười ngượng ngùng nói: "Mưa bão đã kéo dài hơn mười ngày, nhà chúng tôi thực sự không còn gì để ăn, có thể mua một ít của mọi người được không, bao nhiêu tiền cũng được."

"Xin lỗi, lương thực trong nhà chúng tôi cũng không còn nhiều, phòng số một tầng mười có người đang bán gạo, các anh đến đó mua đi."

Văn Hâm không mở cửa, chỉ đứng trong cửa trả lời họ.

Một người đàn ông khác lên tiếng: "Người mua gạo quá đông, người ở tầng mười nói là hết rồi, nhà chúng tôi có người già và trẻ em, họ không ăn thì không chịu được, chúng tôi cũng không đòi nhiều, bán cho chúng tôi hai ba cân gạo để cầm cự được không?"

Liễu Đan Như nghĩ rằng trong nhà vẫn còn một số vật tư, chia ra vài cân gạo cũng không sao, bà vừa định đồng ý thì Văn Hâm đã trực tiếp từ chối: "Nhà tôi đông người, không còn nhiều đồ ăn, tôi bất lực rồi, xin hãy về đi."

Nói xong, Văn Hâm kéo mẹ vào nhà, không nhìn thấy sắc mặt của hai người đàn ông đột nhiên trở nên u ám.

Văn Dục Phong và Văn Hách nhìn thấy, họ cau mày, không nói một lời quay trở lại phòng.