- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm
- Chương 46: Bọn họ đáng đời!
Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm
Chương 46: Bọn họ đáng đời!
Đợi cả một tiếng đồng hồ, Tống Bội gặm hết một cái bánh mì, uống một túi sữa bò lại ngủ một giấc, mới thấy đối phương khoan thai tới muộn.
Tiếng bước chân vang lên khá lộn xộn, chắc chắn có rất nhiều người ở đó.
Đúng vậy, lúc này bên ngoài rất hỗn loạn, nên đi thành đám đông sẽ an toàn hơn, rất ít người ra ngoài một mình như Tống Bội và Thịnh Nam Châu.
Tầng này là một công ty, không có gì để lấy nên những người đó vừa vào, quét qua một lượt rồi nhanh chóng rời đi.
Tống Bội trốn trong ngăn tủ, cẩn thận quan sát một chút, nhóm này hẳn là có 7-8 người.
Sau khi đối phương rời đi, Tống Bội mới ra khỏi tủ, cẩn thận đi đến cửa hành lang, sau khi xác định đối phương đã lên lầu, cô mới tiếp tục đi xuống lầu.
Mặc dù toàn bộ tầng dưới đã bị nhóm người này lục lọi nhưng họ không có không gian như Tống Bội , không thể tùy tiện nhét đồ vào không gian, cho nên chỉ có thể chọn ra những món đồ chính.
Tống Bội lại tìm kiếm một lần nữa, cô phát hiện vẫn có thể nhặt của hời.
Lúc đang nhặt nhặt, bỗng nhiên cô phát hiện ra mấy cái balo để trong một ngăn tủ kín đáo, khi mở ra, bên trong đều là đồ ăn.
Có thể là đám người bên trên sợ mệt nên không muốn mang theo, tạm thời giấu ở chỗ này, Tống Bội nhếch môi, người ta đã cố ý để ở đây cho cô, cô mà không cầm đi thì chẳng phải là phụ lòng tốt của người ta sao?
Chờ Tống Bội đi xuống lầu 3, chuyến này có thể nói là thu hoạch lớn.
Sau khi quan sát chỗ cửa sổ để xác định xung quanh không có người, Tống Bội mới lấy thuyền cao su từ trong không gian ra rồi thả xuống nước, sau đó liền lên đường trở về.
Chèo đi không bao lâu, đột nhiên phía trên vang lên tiếng la:
- Có người ở đó,
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, mấy cái đầu đang ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía cô, Tống Bội nhếch môi cười, phất phất tay với đám người phía trên, rồi nhanh chóng chuồn mất.
Trở lại lầu 21, thấy trước phòng 2103 có vệt nước, biết hàng xóm đẹp trai đã trở lại, Tống Bội lập tức trở về nhà tắm rửa một cái.
Vốn định lấy bừa thứ gì đó từ không gian ra để giải quyết cơm chiều, nhưng khi cô nghĩ đến chuyện đã một ngày không gặp Tôn Tư Phàm, Tống Bội lại cầm hai túi bún ốc đi qua.
Sau khi vào nhà, mới phát hiện trong phòng im ắng.
- Phàm phàm, cậu ở đâu?
Tống Bội đặt bún ốc ở phòng bếp.
- Tớ ở phòng ngủ.
Tống Bội đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy khuôn mặt tái nhợt của Tôn Tư Phàm, tiến lên một sờ thử, lòng bàn tay hơi nóng.
Cô lập tức đi tới phòng khách lấy hộp y tế rồi quay lại đo nhiệt độ cho Tôn Tư Phàm, Nhiệt độ là 37,4°, sốt nhẹ.
- Bắt đầu sốt lúc nào? Có cảm thấy khó chịu gì không?
Tống Bội vừa đưa thuốc cho cô ấy vừa hỏi.
Tôn Tư Phàm suy nghĩ một chút:
- Hình như là từ sau nửa đêm, trong lúc ngủ mơ cảm thấy hơi lạnh, cả người mệt mỏi, nên tớ không nhúc nhích, buổi sáng tốt hơn chút, nhưng vừa ra khỏi giường đã cảm thấy lạnh, cả người đổ mồ hôi.
Tống Bội đoán có lẽ là đêm qua bị cảm lạnh, công thêm sợ hãi nên mới sốt nhẹ.
Cô không nấu bún ốc nữa mà nấu một chén cháo gạo kê cho Tôn Tư Phàm, thêm một nồi canh thịt bò để bồi bổ cơ thể, lúc sắp chín cô còn thả một ít thịt bò băm nhỏ và muối, mùi hương nhẹ nhàng thanh đạm, vừa vặn thích hợp với bệnh nhân như Tôn Tư Phàm.
Tôn Tư Phàm không có khẩu vị, ăn gì cũng không ngon, dưới sự giám sát của Tống Bội mới miễn cưỡng uống hết một chén cháo gạo kê, lại uống thêm một chén canh thịt bò, rồi lại nằm xuống.
Tống Bội đo lại nhiệt độ cho cô ấy. Nhiệt độ đã giảm.
- Tối nay tớ ngủ ở đây. Nếu buổi tối còn sốt thì phải gọi tớ, biết không?
Tống Bội lo lắng để cô ấy ở một mình nên chủ động ở lại.
Tôn Tư Phàm cảm động, đột nhiên nắm lấy tay cô rồi nói:
- Bồi Bồi, hay là cậu đi với tớ đi? Chúng ta đi tìm ba tới, ở đó có chính phủ chăm lo, không cần phải lo lắng về đồ ăn và cuộc sống hằng ngày, cậu cũng không cần mạo hiểm đi ra ngoài lấy thức ăn giống như bây giờ.
Tống Bội giương mắt, có vài lời cô thực sự không muốn nói ra, nhưng chuyện đã đến nước này, xem ra cô không thể không nói ra.
Cô nhìn Tôn Tư Phàm với vẻ mặt nghiêm túc và hỏi:
- Cậu cảm thấy hoàn cảnh bên ngoài sẽ như thế nào nếu tình hình hiện tại tiếp tục xấu đi, nước lụt mãi không rút, đồ ăn càng ngày càng ít?
Tôn Tư Phàm suy nghĩ theo lời của Tống Bội, sắc mặt lại tái nhợt.
Hiện tại con người có thể tùy tiện gϊếŧ người, đốt gϊếŧ cướp đoạt, nếu tình hình trở nên tồi tệ hơn…… có cách nào để sống sót nữa không?
Tống Bội thấy cô đã nhận ra, mới nói:
- Không phải tớ đả kích cậu, nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, tới cảm thấy ở căn cứ chính phủ cũng không an toàn, cho nên, tớ vẫn nghĩ tốt nhất là nên dựa vào chính mình. Dù sống hay chết, tớ đều không trách bất cứ ai, nhưng nếu tới trở về cùng cậu, cha mẹ cậu có nghĩa vụ che chở cho cậu, nhưng không nghĩa vụ che chở cho tớ, mà cậu cũng biết tính tớ, tớ không thích cuộc sống ăn nhờ ở đậu.
Ba năm trước đây, khi bà ngoại mất, từng giao cô cho nhà cậu chăm sóc, nhưng Tống Bội ở nơi đó được gần một tháng liền dọn về nhà cũ.
Mà nguyên nhân trong đó, cô không muốn nhắc lại.
Nếu không phải sau này lên đại học, trong một lần đi dạo phố với Tôn Tư Phàm cô tình cờ gặp được cả nhà cậu, để Tôn Tư Phàm nhìn thấy gia đình cực phẩm này, Tống Bội thật sự không muốn nhắc tới đoạn chuyện cũ kia.
Lúc này Tôn Tư Phàm nghe Tống Bội nói, liền nghĩ tới chuyện đó, lúc này mới ý thức được là bản thân đường đột.
- Được rồi được rồi, coi như tớ chưa nói gì, tóm lại, tớ chỉ muốn chúng ta sống tốt.
Tống Bội mỉm cười:
- Đước, tớ bảo đảm sẽ sống thật tốt.
Tôn Tư Phàm nắm lấy tay cô:
- Tóm lại, nếu cậu cần giúp đỡ, đừng khách khí với tớ, nếu không chính là không coi tớ là bạn.
Nói đến đây, Tống Bội lại nghĩ tới một chuyện:
- Cậu có thể giúp tớ tìm ra tung tích của người tên Tống dịch kia được không?
- Tống dịch lại đắc tội với cậu sao?
Tôn Tư Phàm nhăn mày.
Tống Bội suy nghĩ một lúc rồi nói cho Tôn Tư Phàm nghe, có thể cô ta đã cấu kết với trần bang nguyên theo dõi cô, cùng với chuyện hại cô thiếu chút nữa bị cuốn đi vào xoáy nước.
- Buồn cười!
Tôn Tư Phàm tức giận:
- Tớ đã sớm biết cô ta không phải người tốt! Không ngờ cô ta lại tệ hại như vậy!
Tống Bội liền thuận khí cho cô ấy:
- Được rồi, được rồi, chẳng phải là tớ vẫn an toàn đây sao? Hơn nữa, đám người Trần Bang Nguyên cũng bị quả báo, bị cuốn vào xoáy nước.
- Bọn hắn đáng đời!
Tôn Tư Phàm hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng, Tôn Tư Phàm cũng đồng ý tìm ra tung tích của Tống dịch giúp cô.
Đến tối, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng hét, lại có người nhảy khỏi tòa nhà nữa, đã không biết là người thứ bao nhiêu rồi.
Tống Bội đứng cạnh cửa sổ nhìn rác thải và xác chết trong nước ngày càng nhiều. Hôm nay, lúc trở về, cô phát hiện trong nước đã có nhiều xác chết hơn, rác rưởi bị nhiễm màu đỏ hồng, loang lổ trong nước mãi không tiêu tán..
Cũng may, hiện tại nhiệt độ không khí thấp, hơn nữa càng ngày sẽ càng thấp hơn, nếu không chỉ riêng mùi hôi thôi cũng đã khiến người ta khó chịu rồi.
Sau khi uống một cốc nước ấm, Tống Bội về nhà cho những thỏ con và gà con ăn, chúng nó càng dài càng lớn, không chỉ ăn nhiều hơn, mà chất thải cũng nhiều hơn.
Tống Bội đã thay thùng giấy bằng hộp nhựa, thời gian dọn phân lúc đầu, bây giờ cũng thay đổi từ ba bốn ngày một lần thành hai ngày một lần.
Nhưng dù như vậy, mùi chất thải của đám thỏ con cũng rất nặng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Mạt Thế Thiên Tai: Tôi Dựa Không Gian Tích Trữ Cơm No Áo Ấm
- Chương 46: Bọn họ đáng đời!