Chương 22: Bất ngờ ngoài ý muốn
Liên tục luyện tập đến 7 giờ, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, mới kết thúc chiến đấu, chính thức bắt đầu một ngày tốt đẹp! Cũng cảm thấy tốt đẹp là những người dân của thành phố C, buổi sáng sau khi rời giường, bọn họ bất ngờ phát hiện trên mặt nước có hơn chục du thuyền tư nhân sang trọng. Trên du thuyền bày đầy các loại rau dưa, các loại thịt, cùng các loại thực phẩm khác đựng trong túi kín, tuy giá cả cao hơn ngày thường gấp ba bốn lần, nhưng trong tình hình hiện tại, như này thực sự không đắt chút nào. Rất nhanh sau đó, trong nhóm đã có chủ nhà nói mình mua được đồ ăn. Mặc dù không ai biết số thực phẩm này là của chính phủ hay ai mang đến, nhưng sự biết ơn trong giọng nói của họ không lẫn vào đâu được. Chủ nhà cũ của Tống Bội cũng đang đắc ý khoe số thức ăn mà hắn đã mua trên nhóm, đồng thời không quên châm chọc một số người phớt lờ tin nhắn trả 50 tệ để mua mì gói của hắn ta ngày hôm qua ở trên nhóm. Đương nhiên, cho dù chúng ta có làm tốt đến đâu, thì vẫn sẽ có những âm thanh không hài hòa xuất hiện. Quả nhiên, không lâu sau đã có chủ nhà nhắn lên nhóm, nói rằng ông chủ du thuyền kiếm tiền mờ ám, lòng dạ hiểm độc, giá rau thịt tăng gấp ba bốn lần, quả thực là quỷ hút máu! Cũng may có rất nhiều người hiểu lý lẽ, những lời phản bác nhanh chóng xuất hiện: Cảm thấy quá đắt thì đừng mua, tôi lại cảm thấy không mắc chút nào, những người này đội mưa lớn tới đưa đồ ăn cho chúng ta, vừa rồi lúc tôi xuống mua đồ ăn, nhìn thấy tay bọn họ bị lạnh đến đỏ bừng, môi cũng lạnh đến tím tái, chút tiền này hoàn toàn là tiền vất vả kiếm được, huống chi, chưa kể du thuyền cũng phải có chi phí vận hạnh, tất cả những thứ này cộng lại, giá có tăng gấp ba bốn lần, cũng không đắt. Tống Bội vừa ăn cơm, vừa nhìn tin nhắn náo nhiệt trong nhóm chủ nhà, cơm nước xong cô liền đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài một lát, nhìn logo trên du thuyền có chút quen thuộc, nhướng mày. Mặc dù kiếp trước không xảy ra chuyện mua bán đồ ăn trên du thuyền, nhưng Tống Bội nghĩ, hình như cô biết chuyện này là ai làm ra rồi. Thu hồi tầm mắt, Tống Bội lấy chậu trồng cây, hạt giống rau dưa cùng đất dinh dưỡng mua trên mạng từ trong không gian ra, đặt tất cả lên bệ cửa sổ phòng ngủ chính và cửa sổ phía Nam của phòng khách. Mặc dù hiện tại trời mưa cả ngày, cũng không có ánh nắng, nhưng cứ trồng cây trước đã! Nghỉ ngơi một lát, Tống Bội lại lấy ipad ra lật xem thực đơn, tiếp tục nghiên cứu cách nấu ăn. Trong không gian có rất nhiều cơm hộp cùng đồ ăn sẵn, đại khái có thể ăn được hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải học được cách nấu ăn. Hơn nữa, cứ ăn những thứ đó thì sẽ không có dinh dưỡng, cho nên nấu ăn là việc bắt buộc! Cuộc chiến kéo dài hai tiếng đồng hồ với những chiếc nồi, chảo vẫn kết thúc trong thất bại. Tống Bội thở dài một hơi, quyết định đi ngủ một lát. Sau khi ngủ dậy, cô liền luyện tập yoga, sau đó đọc sách, nhưng đang mải mê đọc sách thì chợt nghe thấy tiếng gì đó trong bếp, vừa đi vào, cô liền phát hiện trong bếp có một con gà? Nói chính xác hơn, vật nhỏ trước mặt cô còn nhỏ hơn gà con rất nhiều. Tầm mắt của Tống Bội dừng ở góc tường, lúc này cô mới phát hiện ra vật nhỏ này nhảy ra từ trong quả trứng gà mà cô bé ở lầu 16 cho cô. Không nghĩ tới còn có bất ngờ ngoài ý muốn này? Tống Bội sở dùng đen pin chiếu lên xem thử, cô phát hiện có 3 trong số 4 quả trứng còn lại đã được thụ tinh, có thể thấy trái tim nhỏ nhảy nhảy lên. Để giúp trứng mau nở, Tống Bội đã tìm một thùng giấy, đặt con gà đã nở cùng ba quả trứng đã được thụ tinh vào đó, sau đó lấy từ không gian ra một chiếc đèn mặt trời nhỏ, chiếu về phía chúng. Đến 7 giờ tối, đúng giờ huấn luyện bắt đầu, 9 giờ sẽ kết thúc, tắm rửa rồi đi ngủ. Sau khi kiên trì tập luyện suốt một tuần, cuối cùng Tống Bội cũng cảm thấy thể lực của mình đã hồi phục rất nhiều, lúc này cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy lầu 3 cũng đã chìm trong nước. Dựa theo diễn biến ở đời trước, khi nước ngập đến độ cao này sẽ không dâng lên nữa, nhưng đừng nghĩ mưa đã dừng, mưa lớn vẫn không ngừng rơi. Tống Bội tính toán thời gian, có lẽ phải mất khoảng hai tuần nữa thì mưa mới ngừng, đến lúc đó điện nước cũng sẽ bị cắt. Điều này có nghĩa là sự yên bình của hiện tại chỉ có thể kéo dài được nửa tháng. Đang suy nghĩ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tống Bội tưởng Vương Xán gọi tới, kết quả lại là Tôn Tư Phàm, người đã biến mất suốt nửa tháng. Điện thoại được kết nuối, Tôn Tư Phàm đã hỏi: Cậu ở tòa nhà nào, số nhà bao nhiêu? Tống Bội có chút sửng sốt, tuy không biết vì sao đột nhiên cô ấy lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn trả lời. Kết quả Tôn Tư Phàm không nói một câu, đã cúp điện thoại, làm Tống Bội không hiểu ra sao. Mà nửa giờ sau, cô liền nghe thấy tiếng đập cửa cùng tiếng hét tê tâm liệt phế truyền tới từ bên ngoài cửa, lúc này cô cũng biết vì sao Tôn Tư Phàm lại hỏi số nhà của cô.. Con nhóc này, quả nhiên là trực tiếp chạy tới! Cô lập tức mở cửa phòng ra, thấy Tôn Tư Phàm đang đứng ở bên ngoài cửa sắt chỗ thang lầu, gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển nhìn cô: - Cậu cũng thật là, sao lại ở chỗ cao như vậy, chân của bà đây mệt sắp gãy luôn rồi. Tống Bội vội vàng cầm chìa khóa tới mở cửa, vừa mở vừa hỏi: - Sao đột nhiên cậu lại tới đây? - Sao? Không chào đón a? Vừa nhắc tới việc này, Tôn Tư Phàm liền có chút tức giận: - Cậu được lắm, có tiền đồ, việc lớn như mua nhà, mà cậu giấu thật kỹ a! Nếu không phải bị người khác phát hiện rồi đăng trong nhóm lớp, có phải cậu định giấu tớ và Vương Xán chuyện này luôn không? Tống Bội biết, hai người này mà biết, chắc chắn sẽ đến tìm cô tính sổ, nhưng cô cũng có nỗi khổ a, chỉ là cô không thể ăn ngay nói thật: - Vào nhà trước đã. Kết quả cửa vừa mở ra, Tôn Tư Phàm lại không vội vàng đi vào, mà quay đầu nhìn về phía sau. Tống Bội còn tưởng là Vương Xán cũng tới đây, ai biết người đi lên lại là mấy công nhân mặc đồng phục của công ty nội thất xx. Tôn Tư Phàm móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, trực tiếp ném cho người dẫn đầu kia kia, nói: - Chuyện kế tiếp liền giao cho anh. Sau đó trực tiếp lôi kéo Tống Bội trở về nhà cô. Vừa ngẩng đầu, cảnh tượng trong phòng lại khiến cô ấy sửng sốt: - Nhà phôi thô? Tống Bội còn không chưa kịp nói gì, cô ấy đã đi vào, mở cửa phòng ngủ chính, sau khi nhìn thấy chiếc giường, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: - Đừng hỏi gì cả, cũng đừng nói gì cả, để tớ ngủ một giấc trước, chờ tớ dậy rồi tính tiếp. Nói xong, liền trực tiếp đóng cửa, nhào lên giường, ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Cả người Tống Bội vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã thấy mấy công nhân của công ty trang trí kia cầm chìa khóa mà Tôn Tư Phàm đưa, mở cửa phòng 2101, sau đó đi vào bên trong lẩm nhẩm lầm nhầm, xoay vài vòng, lại gọi mấy cuộc điện thoại, một đống người vận chuyển các vật liệu trang trí khác nhau lên đây, cứ thế leng keng quang quang bắt đầu đập tường, sửa điện nước, dán vách tường, lát sàn nhà…… Thấy một màn như vậy, Tống Bội càng ngốc lăng. Hàng xóm trên dưới cũng đang trong trạng thái mơ hồ như cô, mẹ nó, thế đạo này mà còn có người đi trang hoàng nhà cửa sao, làm bọn họ ở trong nhà tức giận đến mức phát điên. Đương nhiên người khởi xướng tất cả những thứ này lại không hề hay biết gì. Tống Bội suy nghĩ một chút, đi vào phòng 2101, hỏi người vừa nhận chìa khóa từ Tôn Tư Phàm: - Cho tôi hỏi một chút, chủ nhân của căn nhà này là ai vậy? Người đàn ông trả lời: - Chính là cô gái vừa đưa chìa khóa cho tôi a! Tống Bội: “……” Được rồi, câu hỏi này của cô chỉ là hỏi thêm mà thôi, rõ ràng trong đầu cô đã đoán ra, nhưng cô vẫn muốn có được câu trả lời chính xác. Xoay người trở lại phòng, Tống Bội tiếp tục tập yoga 1 giờ, xem sách 2 giờ, lại nhìn chằm chằm đám thỏ con cùng trứng gà trong nửa giờ, dành một giờ để nấu hai món ăn, sau đó lại thất bại, phải đổ đi. Thấy đã đến giờ cơm chiều, mà Tôn Tư Phàm còn chưa dậy, Tống Bội suy nghĩ một chút, tuy cô có thể trực tiếp lấy đồ ăn từ không gian ra, nhưng Tôn Tư Phàm cũng phải ăn. Suy nghĩ một chút, cô liền lấy hai hai hộp mì ăn liền ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương