Chương 27

Mặc dù suýt chút nữa bị đông chết trong cơn rét lạnh, nhưng Kiều Thanh Thanh run lẩy bẩy vẫn thở dài một hơi.

Cô mặc tất cả quần áo mình có thể mặc, lấy tất cả chăn mền trong nhà quấn mình lại, trốn trong phòng vệ sinh đốt ghế sưởi ấm.

Mấy ngày đầu, cô không dám mở cửa sổ, sợ khiến mình chết cóng. Đến khi đốt sạch mọi thứ có thể đốt trong nhà, cô mới có thể miễn cưỡng thích nghi với thời tiết âm hơn hai mươi độ. Cô liều mạng ra ngoài nhặt que củi, cây cối đều bị đông cứng trong lớp băng, cô nghĩ muốn đập lớp băng đó.

Kiều Thanh Thanh vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ, bây giờ chắc chắn không lấp ống thoát nước được, còn khoảng một tháng nữa nước bẩn từ ống thoát nước mới chảy ngược, trong thời gian này cuộc sống không tiện. Trước tiên cô mua xi măng cát đá, đến lúc đó quấy bê tông bịt miệng ống thoát nước.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Kiều Thanh Thanh sợ mình quên vội ghi điều này vào danh sách mua sắm.

"Sao vẫn chưa về nữa." Cô thấy đồng hồ trên tường đã mười một giờ thì rất lo lắng, vội nhắn tin đi.

Qua mười mấy phút sau chồng cô mới trả lời: "Đêm nay không trở về được, em ngủ trước đi, đừng lo lắng."

Sao không lo lắng được, bán xăng lén lút là phạm pháp, trong một lần Thịnh An mua nhiều như thế, lại liên hệ với những người chợ đen kia. Kiều Thanh Thanh cố gắng khiến mình không suy nghĩ bậy bạ, phải có lòng tin với chồng.

Cô vẫn chưa hoảng loạn, vì chuyển dời sự chú ý mà cô bắt đầu thu dọn không gian, cố gắng lợi dụng không gian để chứa được nhiều đồ vật nhất.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi đã là đêm khuya, cuối cùng cô cũng thấy buồn ngủ. Sau khi gửi tin nhắn cho chồng bảo anh đến khách sạn ngủ, nếu không ngày mai sư phụ tới làm việc anh sẽ không ngủ được nhiều. Gửi tin nhắn xong, Kiều Thanh Thanh tắt đèn đi ngủ, cô mở ngọn đèn nhỏ ở cửa trước theo thói quen.

Hơn sáu giờ sáng hôm sau Thiệu Thịnh An trở về, trên người anh đầy mùi rượu và mùi khói, trên người còn có mùi hôi trộn lẫn. Lúc anh mở cửa, Kiều Thanh Thanh bị đánh thức: "Anh trở về rồi."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Em ngủ đi, anh tắm trước."

Anh tắm rửa rất nhanh, năm phút sau đã tắm xong thơm phức mùi sữa tắm.

Anh lên giường ôm Kiều Thanh Thanh, vùi vào cổ cô hít một hơi thật sâu, nói: "Anh đãi bọn anh Vương đến năm giờ sáng hơn, tất cả đều thành ma men, còn phải sắp xếp từng người vào khách sạn." Anh ngửi mùi thơm của vợ, cảm thấy thỏa mãn. Song, cả đêm anh không ngủ thật sự rất mệt mỏi, cọ cô một lát đã ngủ mất.

Kiều Thanh Thanh dở khóc dở cười, cô sờ mặt chồng, vẻ mặt ủ rũ.

Nhưng Thiệu Thịnh An không ngủ được bao lâu, đúng chín giờ sư phụ đến gõ cửa.

Kiều Thanh Thanh đã làm xong bữa sáng từ lâu, anh bưng bát ngồi xổm ở ban công ăn. Kiều Thanh Thanh cười mắng: "Sao không lấy ghế, không phải trong nhà không có ghế."

"Vợ qua xem nè, nơi này có rất nhiều kiến chuyển nhà."

Kiều Thanh Thanh đi đến, thấy rất nhiều kiến lít nha lít nhít từ dưới lầu bò lên, hàng ngũ thật dài giống như đường cong màu đen uốn lượn di chuyển.

"Bọn chúng leo cao quá, chúng biết trời mưa phải bò lên cao mới an toàn." Thiệu Thịnh An quay đầu cười với cô: "Nhà chúng ta ở tầng tám, rất an toàn."

"Ừm." Kiều Thanh Thanh khẽ nói: "Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh, anh ăn cơm xong xuôi thì theo em lên gác xép đi."

Thợ lắp máy năng lượng mặt trời còn chưa đến, Kiều Thanh Thanh nói với anh về việc mình đặt lịch hẹn thắt ống dẫn trứng.