Chương 17

Nhìn quy mô lớn nhỏ này, không có mười vạn không lắp được.

Máy phát điện mặt trời cũng tốt, sau đó đến lưới điện đến xin hòa áp, số dư điện có thể được bán cho nhà nước để kiếm tiền, máy nước nóng trong nhà cũng có thể được thay thế bằng năng lượng mặt trời, tiết kiệm khí đốt tự nhiên.

Trong nhà thay đổi rất nhiều, còn có thêm rất nhiều đồ vật mới, Thiệu Thịnh An vui vẻ tiếp nhận sự thật. Nguyện ý mua đồ là chuyện tốt, muốn mua đồ chứng minh còn muốn sống qua ngày, chờ nỗi sợ "mạt thế sợ hãi" của vợ biến mất thì tốt rồi.

Xuống lầu ăn hết sủi cảo tôm đã hấp, đánh răng rửa mặt, Thiệu Thịnh An trèo lên giường ôm lấy vợ ngủ thϊếp đi.

Nửa đêm cơn ác mộng làm Kiều Thanh Thanh bừng tỉnh, phát hiện mình đang ở trong vòng tay chồng, cô ôm ngược lại đối phương, ép buộc mình tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, hai người bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Kiều Thanh Thanh ngủ một giấc thật ngon, tinh thần đều được bổ sung, sờ điện thoại vừa nhìn đã tám giờ rưỡi vội vàng lắc chồng dậy, đi rửa mặt, hẳn là sư phụ tới đây. Thiệu Thịnh An hai mắt cũng không mở ra được, mê muội trừng mắt đi vệ sinh. Kiều Thanh Thanh cất giường lại, nhanh chóng thay quần áo rồi mới mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là sư phụ tới lắp đặt hệ thống sưởi ấm, vừa mới mời người vào, mẹ Kiều Tụng Chi cũng leo lên cầu thang đến cửa nhà, trên tay còn ôm một cái hộp xốp.

"Mẹ sao mẹ lại đến sớm như vậy.” Cô áy náy giúp đỡ xách đồ: "Con xin lỗi mẹ, con ngủ quên mất.”

"Hiếm khi chủ nhật con không tăng ca, ngủ cho đủ giấc, mẹ cũng nói mẹ tự mình đi xe buýt tới, vừa rồi mẹ thấy thợ trang trí vào cửa, trong nhà làm cái gì mà cần trang trí vậy, còn có mấy cái cửa này của con là chuyện gì, trong nhà loạn thế nào cũng không sao, nhưng cửa không thể để mặc bẩn thỉu như vậy, đổi cửa chống trộm mới cũng phải xé miếng dán phía trên, để như vậy thật không dễ nhìn."

Ánh mắt bà Kiều đặt ở trên cửa chống trộm thấy phía sau cũng là cửa chống trộm, kinh ngạc: "Con làm cái gì đây, lắp nhiều cửa như vậy làm gì?"

“Mẹ vào trước đi, không cần cởi giày, cứ đi thẳng vào ạ.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Chờ vào đến phòng, ánh mắt Kiều Tụng Chi trợn tròn, bà ấy mới một tháng không tới, trong nhà sao lại biến thành như vậy.

Nhìn lại mặt đất phòng khách lộn xộn, cuối cùng Kiều Tụng Chi cũng nhịn không được: "Kiều Thanh Thanh, chuyện này là thế nào, con rể đi công tác về rồi à."

Thiệu Thịnh An từ phòng vệ sinh đi ra chào hỏi: "Mẹ về rồi ạ, sao không gọi điện cho con đi đón. Mẹ, mẹ ngồi đi trước, con đi rửa mặt.”

Nhìn nhà con gái con rể loạn thành ổ gà, tâm tình tốt của Kiều Tụng Chi bị hủy hoại hoàn toàn, trầm mặt ôm hộp xốp đi vào phòng bếp, đối với một đống hộp trong phòng bếp thật sự không thể làm gì.

"Mẹ ơi, để con." Cô lấy cái hộp và bỏ vào không gian.

Đồng tử Kiều Tụng Chi co rụt lại, nhanh chóng nhìn thoáng qua phòng vệ sinh, nắm lấy tay con gái: " Con làm gì vậy, ngủ mơ à?"

"Mẹ, mẹ đi phòng khách nghỉ ngơi trước, con lấy đồ uống cho mẹ, lát nữa con có chuyện muốn nói với mẹ."

Kiều Tụng Chi làm sao ngồi được, theo tiếng đến phòng ngủ chính xem: "Đây là làm cái gì?"

"Mẹ, con thuê người lắp hệ thống sưởi ấm."

"Hoa Thành cũng không lạnh lắm, phí tiền kia làm gì."

“Sau này sẽ cần dùng đến, mẹ ăn sáng chưa ạ?”

Thiệu Thịnh An nhanh chóng rửa mặt xong vào phòng bếp nấu bữa sáng, Kiều Thanh Thanh rửa mặt xong sẽ vào bếp hỗ trợ.