Chương 13

Kiều Thanh Thanh kéo tay áo anh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Lái xe tới đây, đỗ ở khu A dưới lòng đất.”

“Được rồi, về nhà thôi.”

Thiệu Thịnh An lấy túi xách của Kiều Thanh Thanh xuống đeo vào cổ mình, xoay người cõng Kiều Thanh Thanh, đỡ cô lên lưng, rồi hơi khom lưng xách hành lý: "Đi thôi"

Nằm sấp trên lưng chồng, Kiều Thanh Thanh nói: "Thiệu Thịnh An, em nhớ anh rất nhiều.”

"Anh cũng nhớ em."

"Em thật sự rất nhớ anh." Kiều Thanh Thanh vùi đầu vào lưng anh.

Nước mắt chảy vào cổ anh, Thiệu Thịnh An hoang mang vô định, loại bi thương và thống khổ nồng đậm này là sao, vợ mình làm sao vậy, trên mặt anh hoàn toàn không còn nụ cười, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười thoải mái. “Anh cũng vô cùng nhớ em, Thanh Thanh nhà ta ăn cơm tối món gì đó, còn đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn điểm tâm được không?

"Không cần, về nhà đi."

“Được rồi, về nhà thôi, anh nấu cơm cho em ăn, trong tủ lạnh có gì không, em có mua thức ăn hay không?”

"Có, em gọi rau quả chuyển phát nhanh trong thành phố, trong nhà có rất nhiều đồ ăn."

Thiệu Thịnh An chiều theo cô: "Thật sao, lát nữa anh phải làm thử tám món ăn cho em."

...

Trên xe, Kiều Thanh Thanh khóc đến ngủ thϊếp đi. Từ buổi sáng sống lại đến bây giờ cô vẫn luôn bận rộn, trong đầu vẫn tính toán các loại vật tư, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Bây giờ như trút được gánh nặng, cảm xúc giải tỏa nên chịu không được ngủ thϊếp đi.

Khi về đến nhà, Thiệu Thịnh An bế cô xuống xe, Kiều Thanh Thanh lập tức bừng tỉnh.

"Không có chuyện gì đâu, anh cõng em về nhà."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Thiệu Thịnh An leo cầu thang rất ổn định, Kiều Thanh Thanh an tâm ôm cổ anh: "Những gì em vừa nói là thật, em nhớ anh, bên ngoài trời mưa, em sợ anh không kịp về nhà cho nên mới lừa anh nói muốn nhảy lầu.”

"Không sao đâu, nhưng sau này nhớ đổi phương pháp lừa gạt anh, ngàn vạn lần đừng dùng nhảy lầu, anh bị dọa chết mất."

"Vậy em sẽ nói là em bị bệnh."

"Vậy cũng không được, anh cũng lo lắng đó."

Kiều Thanh Thanh sờ mặt anh: "Nói thế nào mới được"

Thiệu Thịnh An nâng cô lên trên, cười nói: "Em nói nhớ anh, anh nhất định sẽ trở về.”

"Kẻ lừa đảo." Kiều Thanh Thanh lại đỏ hốc mắt: "Rõ ràng em đã nói vô số lần anh cũng không trở về, nên mới lừa anh nói em muốn nhảy lầu.”

"Tại sao anh lại thành kẻ lừa đảo rồi, sao trước cửa nhà mình lại bẩn thỉu như vậy."

Đến trước cửa nhà ở tầng tám, Thiệu Thịnh An buông Kiều Thanh Thanh xuống, lại nhìn cửa chống trộm mới, lớp dán màu xanh lam phía trên vẫn còn.

"Em đổi cửa mới làm bằng đồng không tồi, ánh mắt của em tốt đó, anh cũng thích loại cửa không có chạm khắc này, nhìn hào phóng đại khí."

"Ừm." Kiều Thanh Thanh cầm chìa khóa mở cửa, tầng cửa chống trộm này mở ra, lại là một tầng cửa chống trộm.

"Em phá hết cửa gỗ ban đầu sao, trong nhà lần này thì an toàn rồi, tên trộm nào cũng không vào được." Thiệu Thịnh An biết trạng thái của vợ không đúng, chỉ cần phụ họa đồng ý trấn an cảm xúc của cô, nhưng điều anh không biết là, phía sau cánh cửa này còn có một cánh cửa chống trộm. Kiều Thanh Thanh nói với sư phụ, muốn lắp ba cánh cửa, nỗi sợ hãi kiếp trước bị người ta phá cửa mà vào đã khắc sâu trong linh hồn, nếu không làm như vậy cô có thể sẽ không ngủ được.

Đến khi nhìn thấy cánh cửa chống trộm thứ ba còn chưa an toàn dựa vào tường, Thiệu Thịnh An lúc này mới thật sự khϊếp sợ.

Ba cánh cửa chống trộm bằng đồng với bề mặt nhẵn nhụi không chạm khắc, điều này cũng quá khoa trương.