Chương 54

Ánh sáng đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt đen kịt dường như đã mất hết hy vọng của mọi người, Giang Tinh Hoài kích động kéo Phó Diễn, vẻ mặt vui mừng không thể giấu.

"Khang Thành sắp về rồi! Bọn họ sắp về rồi!" Giang Tinh Hoài quỳ xuống nắm tay Chu Cao Phi, vừa khóc vừa cười nói: "Không sao nữa, ba sẽ không chết."

Chu Cao Phi cố gắng kéo khóe miệng, đôi tay cứng ngắc khẽ ôm lấy Giang Tinh Hoài.

Mọi người vốn đang hoảng loạn chạy trốn, lấy dũng khí rời khỏi nơi ẩn náu, bắt đầu thử làm những gì họ có thể.

Đàn ông di chuyển tủ, bàn chặn cửa chính, hợp tác chắn lưới sắt lên những khung cửa sổ vỡ. Phụ nữ gạt nước mắt, nhặt những thanh gỗ và xẻng dư, cùng nhau tập hợp trẻ em và người già để bảo vệ.

Hy vọng đã được thắp lại trong lòng mọi người.

Sau khi thể biến dị trúng đòn của Giang Tinh Hoài có vẻ rất đau đớn, hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Mãi đến khi mọi người lấy lại sức, một tiếng gào thét chói tai vang lên liên tục.

“Nó đang thu hút những người nhiễm bệnh khác.” Phó Diễn cau mày, nhìn về phía khu vực tối đen bên ngoài tòa nhà, “Bật đèn tìm nó ngay lập tức."

Lôi Bỉnh Đào dứt khoát đồng ý, bật đèn ngoài sân lên.

Thể biến dị đang thu mình trên cột tháp canh gác, miệng há rộng và đôi mắt như hố đen nhìn chằm chằm vào những con mồi ẩn núp trong nhà.

Lôi Bỉnh Đào nhanh chóng giương súng bắn tỉa, bóp cò.

"Đoàng!"

Nó tránh né, chỉ bị gãy một cánh tay.

Lôi Bỉnh Đào nhíu mày, sắc mặt khó coi, một lần nữa nhắm vào đầu thể biến dị.

“Tốc độ quá nhanh.” Giang Tinh Hoài nhăn mặt, dự định hỗ trợ, nhưng động tác của nó thoăn thoắt, căn bản không thể xác định được mục tiêu.

"Có động tĩnh." Lôi Bỉnh Đào dõi theo thể biến dị không ngừng chuyển động ở phía xa, âm thầm ra hiệu dưới đất tránh kích động mọi người.

Giang Tinh Hoài nằm rạp xuống, áp tai lên mặt đất, vẻ mặt trở nên chua xót: "...Toang rồi."

Những người bị nhiễm bệnh đang kéo đến đây.

Thể biến dị gây ra quá nhiều tiếng động, bọn quái vật nghe thấy âm thanh, điên cuồng lao về phía họ.

"Mở lưới điện." Phó Diễn nghiêm giọng nói: "Mọi người kéo thêm đồ đến chặn cửa."

Lưới điện tạm thời được khởi động, cửa cũng đã được che chắn kĩ càng.

Mọi người nín thở siết chặt vũ khí, trong lòng không ngừng hi vọng.

Thể biến dị cũng im lặng đến đáng ngờ, ẩn nấp trong bóng tối, chờ cơ hội ra tay.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người nín thở chứng kiến tên nhiễm bệnh đầu tiên dẫn đầu lao đến tòa nhà.

“Đợi đã.” Lôi Bỉnh Đào đè người chuẩn bị nổ súng xuống.

Người nhiễm bệnh đầu tiên nhanh chóng bị điện giật và gục dưới lưới điện.

Người thứ hai... thứ ba... thứ mười...

Một nhóm xác chết chồng chất bên cạnh lưới điện, Lôi Bỉnh Đào nhân lúc bọn chúng kéo đến ngày càng đông, rút chốt lựu đạn ném ra ngoài.

"Đoàng!”

Vết máu hôi thối đen ngòm và những thớ thịt vụn văng khắp nơi. Khoảng cách quá gần, khứu giác và thị giác của tất cả mọi người bị ảnh hưởng nặng nề.

Giang Tinh Hoài không thể nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.

"Nhóc con ra sau đi, đến tiền tuyến làm gì?" Bân Tử cười lớn vỗ lưng cậu, "Ra chăm sóc ba nuôi đi."

"Ai là nhóc con? Đừng có coi thường cháu à?" Giang Tinh Hoài dùng cánh tay lau miệng, mạnh miệng đứng thẳng người trợn mắt khoe mẽ, "Chú Bân, cháu sắp —— "

Còn chưa nói xong, Giang Tinh Hoài lại không kìm được cơn nhộn nhạo trong dah dày, cúi người nôn cho bằng hết.

"Yo, cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Bân Tử chọc quê cậu, quay sang hô to: "Ê! Xin chai nước!"

Phó Diễn kiểm tra cửa chính một lần nữa, sau khi quay lại thì bắt gặp Giang Tinh Hoài đang nôn mửa.

Hắn cầm chai nước chạy tới, vỗ nhẹ vào lưng cậu.

“Bên kia xong rồi hả?” Giang Tinh Hoài thở gấp, khó chịu không cho Phó Diễn nhìn thấy cảnh ở ngoài, “Đừng nhìn bên đó.”

“Đau bụng sao?” Phó Diễn lau vết bẩn trên cằm cậu.

“Không có việc gì.” Giang Tinh Hoài uống ngụm nước, áp chế cơn buồn nôn, cười nói: “Hơi khó chịu một xíu, lát nữa là ổn."

Tiếng nổ liên tiếp vang lên bên ngoài, ngọn lửa đỏ rực cả một vùng trời.

Giang Tinh Hoài cả người luộm thuộm, đầu tóc rối tung, trên mặt còn có mấy vệt bụi đen. Ngẩng đầu nhìn hắn, ngọt ngào mỉm cười.

Bé cưng nhà mình thật đẹp.

Phó Diễn không nhịn được cúi đầu hôn cậu.

Giang Tinh Hoài ngây người, khi đôi môi Phó Diễn rời đi, cậu mới bừng tỉnh nhiệt tình hôn lên môi hắn.

"Này! Đằng kia!" Bân Tử không hiểu nổi: "Tụi này đang gϊếŧ zombie chứ không phải đang quay phim những nụ hôn rực rỡ và chó già độc thân đâu nhé!"

"Tới ngay!" Giang Tinh Hoài đáp lại, quay đầu nhìn về phía Phó Diễn.

“Sao vậy?” Phó Diễn hỏi.

“Đợi khi nào tụi mình an toàn.” Giang Tinh Hoài mở to đôi mắt lấp lánh, “Làm chuyện người lớn đi, em nhịn lâu lắm rồi ý."

* Bạo quá vậy con ơi =)))))

“Được.” Phó Diễn không nhịn được cười ra tiếng.

Lựu đạn trong kho không còn nhiều, bọn họ sắp dùng hết để phòng thủ.

Một góc lưới sắt bắt đầu bị đám người nhiễm bệnh khổng lồ cấu xé áp đảo.

“Bắn!” Lôi Bỉnh Đào chỉ huy, từng đợt súng dồn dập thành công cứu bọn họ khỏi đám người nhiễm bệnh một lần nữa.

"Tiểu Đào! Cứ thế này đánh không được!" Lưu Trường Bân hét lớn dưới bão đạn, "Không còn đủ vũ khí để tấn công ồ ạt như vậy nữa!"

"Cầm cự được bao nhiêu lâu nữa?" Lôi Bỉnh Đào hỏi.

“Mười...mười phút!” Lưu Trường Bân nói.

"Vậy là đủ!" Lôi Bỉnh Đào thở dốc, "Đội trưởng của tôi nhất định có thể trở về!"

"Tôi tin tưởng anh ấy!"

“Bùm!”

Tất cả những người nhiễm bệnh bị chôn vùi trong một tiếng nổ lớn.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, một chiếc xe địa hình cao lớn đã lao thẳng vào đống xác bằng hỏa lực dày đặc.

Chiếc xe địa hình nặng nề cồng kềnh đâm thẳng vào tấm lưới sắt nứt toác, chắn ngang khe hở.

“Khang Thành!” Giang Tinh Hoài mừng rỡ nhìn người đàn ông nhảy ra từ ghế lái.

“Có chuyện gì thế này?!” Khang Thành rống to một tiếng, đóng cửa xe lại, vội vàng dẫn theo đồng đội chạy vào.

“Đội trưởng!” Lôi Bỉnh Đào nghẹn ngào kêu lên.

"Tại sao lại có nhiều người nhiễm bệnh như vậy?" Khang Thành vỗ vào gáy Lôi Bỉnh Đào, "Cậu làm ăn kiểu gì kì! Cậu được lệnh ở lại bảo vệ mọi người, giờ lại thành ra thế này!"

"Bọn em cứu được một nhóm sinh viên đại học, bọn họ bị thể biến dị tập kích, thể biến dị cũng lần theo dấu vết tìm đến đây." Lôi Bỉnh Đào ôm đầu, đau đến suýt nữa kêu lên.

“Thể biến dị?” Khang Thành quay đầu lại, “Ở đâu!?”

“Có lẽ trên tháp canh gác?” Lôi Bỉnh Đào đáp: “Nó bị Giang Tinh Hoài bắn trúng, còn bị mất lìa cánh tay, chắc không thể xuống được."

"Lôi Bỉnh Đào! Chuẩn bị đi!" Khang Thành xông ra ngoài.

Lôi Bỉnh Đào sững người một lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên tầng thượng, gác súng.

Thể biến dị không giống với người nhiễm bệnh bình thường, thể chất của chúng đã thay đổi do sự biến đổi của virus, sức mạnh và tốc độ của chúng vượt trội hơn gấp nhiều lần. Chưa kể đến thời gian truyền nhiễm quá nhanh của chúng. Nhất định phải giải quyết tận gốc được tên đó, nếu không thì nguy hiểm khó lường.

Khang Thành dùng một trèo lên tháp canh gác, trực tiếp đối diện với thể biến dị, bắn vào người nọ. Nhưng không trúng, nó nhào người nhảy xuống, kéo theo Khang Thành.

Khang Thành không do dự buông tay. Cả hai rơi xuống đất, Khang Thành lật người, cố hết sức đè chặt thể biến dị đang vùng vẫy không ngừng.

“Lôi Bỉnh Đào!” Một tay Khang Thành bóp cổ, tay kia nắm lấy cánh tay còn sót lại của nó.

Lôi Bỉnh Đào hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhắm chuẩn vào đầu của thể biến dị.

Chờ thời cơ khi khoảng cách đầu của Khang Thành và tên biến dị giãn ra một chút ——

Đến lúc rồi! Anh bóp cò.

Viên đạn lao đến, mạnh mẽ xuyên qua đầu nó trong vòng nửa giây.

Thể biến dị như bị cắt đứt nguồn điện, mọi cử động đều dừng lại, nửa hộp sọ nổ tung, văng nhơ nhớp lên l*иg ngực Khang Thành.

Khang Thành đẩy thi thể trên người ra, giơ ngón tay cái lên lầu.

"Mọi người còn bao nhiêu đạn?" Khang Thành cầm lấy khăn mặt đội viên đưa, "Thể biến dị đã bị tiêu diệt, người không phận sự lên lầu hai, quân nhân ở lại."

"Vũ khí còn lại không nhiều lắm." Bân Tử trả lời: "Các anh đã liên hệ với căn cứ tổng bộ chưa? Bọn họ bao lâu nữa sẽ tới?"

Khang Thành liếc nhìn đồng hồ: "Một tiếng."

"Không thể nào." Bân Tử mệt mỏi lắc đầu, "Tất cả chúng ta sẽ chết ở đây. Tôi đề nghị vượt vòng vây bằng ô tô. Anh còn vũ khí hạng nặng không?"

“Lúc chúng tôi xông vào đã sử dụng viên đạo súng cối cuối cùng." Khang Thành nhíu mày, "Cho dù chúng ta có thể thành công phá vòng vây rời khỏi đây, nhưng không thể đảm bảo cho tất cả mọi người đều sống sót, chưa kể đến đám người bệnh đang lũ lượt ào đến. Chúng tôi phải cân nhắc cho tính mạng của nhân dân trước."

"Vậy chúng ta trốn trong nhà thì có thể bảo vệ được họ sao?" Bân tử nhíu mày hỏi.

“Nhất định phải bảo vệ.” Khang Thành quả quyết nói, “Khi mặt trời mọc, cứu viện sẽ tới.”

Tất cả mọi người đều đang lo lắng núp trên tầng hai, dưới sảnh, các binh sĩ anh dũng chiến đấu, giành giật từng phút một.

Năm phút sau, toàn bộ tấm lưới sắt đổ sập xuống.

Mười phút sau, cổng biệt thự bị đánh sập.

Nửa giờ sau, mọi người được sơ tán lên tầng 3, trên hành lang chất đống những đồ vật mà họ có thể kiếm được.

Nhưng những thứ đó không thể cản đám người bệnh điên cuồng khát máu.

Sau 40 phút, mọi người đứng trên sân thượng, nhìn bóng tối phía xa, im lặng chờ đợi.

Tuyệt vọng muốn chết, nhưng vẫn hi vọng thấy ánh mặt trời.

Sau 50 phút.

Người nhiễm bệnh đầu tiên bật tung cánh cửa sân thượng ——

Kết thúc rồi.

Tất cả vũ khí đã cạn kiệt, bọn họ không còn một viên đạn nào.

"Gâu, gâu, gâu!"

Ma Vương mặc kệ sợi dây xích quanh cổ, sủa dữ dội, xông lên cắn đứt cổ người bệnh.

Tên thứ hai cũng chen qua cánh cửa lao đến vùng an toàn cuối cùng của họ.

Khang Thành đứng trước mặt mọi người, rút kiếm bên hông. Hắn đá nó một cái ngã ngửa, sau đó nhanh chóng đâm thẳng vào hốc mắt của người nọ.

Tên nhiễm bệnh thứ ba tập tễnh xuất hiện, Lôi Bỉnh Đào phát giác xông lên chặn lại.

Têm thứ tư, Bân Tử chạy đến.

Rồi lại tên thứ năm……

Âm thanh phành phạch của cánh quạt chợt vang khắp bầu trời, mọi người bừng tỉnh nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Một cô bé bắt lấy tia sáng đầu tiên ló dạng, nắm lấy tay mẹ, em hồn nhiên nói: “Mẹ nhìn kìa, mặt trời sắp lên núi rồi”.

Máy bay trực thăng càng đến gần, dưới tia nắng len lỏi vào tâm hồn họ, những người lính mặc quân phục treo trên dây như những thần binh từ trên trời đến cứu rỗi đám đông đã mệt lử.

“Chú.” Giang Tinh Hoài thở dốc dựa vào Phó Diễn, cây gậy cậu nắm chặt trong tay rơi xuống đất, cậu nhìn bình minh ló dạng nơi chân trời, mỉm cười hạnh phúc: "Mau hôn em một cái."