Giang Tinh Hoài ngơ ngác nhìn cả tủ giày da, cậu nhóc cũng thích giày thể thao lắm, nhưng cũng không mua nhiều đến vậy.
Cùng lắm chỉ chất đầy một mặt tường.
Hơn nữa --
"Lúc chú không vui sẽ đánh giày?" Giang Tinh Hoài chần chờ lui về phía sau hai bước, "Chú giỡn hả?"
"Đôi giày này là tôi và một người thợ chuyên nghiệp thiết kế." Phó Diễn lấy một đôi giày cổ cao màu nâu, "Đeo rất thoải mái, cậu muốn thử không?"
"Hả?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc, lòng hiếu kì thôi thúc cậu gật đầu.
Cậu nhóc còn chưa từng đeo thử giày da.
Phó Diễn kéo tới một chiếc ghế dựa, bảo cậu ngồi xuống.
Giang Tinh Hoài cởi giày vải, ngửa đầu chăm chú nhìn Phó Diễn.
"Thử xem." Phó Diễn đưa cho cậu.
"Chân của chú thật lớn..." Sau khi Giang Tinh Hoài đeo vào, nhìn phần gót giày dư cả khúc thì cười lớn, chỉ cho Phó Diễn xem, "Dư nhiều thế này."
"Là do chân cậu quá nhỏ." Phó Diễn cũng cười, ngồi xổm xuống, giúp cậu mang nốt chiếc còn lại.
Giang Tinh Hoài đứng lên, bắt chước dáng đi của ba cậu, thử tiến lên vài bước, cảm thấy không thoải mái lắm. Cuối cùng lê lết hai bước, lâu lâu lại nhảy lên nhảy xuống.
Đế giày da đạp sàn gỗ kêu cộc cộc không ngừng.
Như một đứa nhỏ xỏ trộm giày người lớn, đắc ý và khoe mẽ.
"Cẩn thận chân." Phó Diễn cười nhìn cậu, trong mắt có sự dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện.
Đôi giày này của Phó Diễn quả thật rất thoải mái, Giang Tinh Hoài nhảy qua nhảy lại mấy vòng, chợt nhớ đến một câu nói, "Có phải chú sưu tầm giày vì câu nói đó không, cái gì mà, một đôi giày tốt có thể đưa bạn đến bất kì nơi nào bạn muốn?"
"Không phải." Phó Diễn cười cười, "Bởi vì tôi giàu."
Giang Tinh Hoài: "......"
"Đánh đi." Phó Diễn mang một thùng dụng cụ, lấy bàn chải nhỏ đưa cho cậu.
"Thật luôn?" Giang Tinh Hoài cầm bàn chải, nhìn đôi giày mình đang mang, không biết nên xuống tay từ chỗ nào, "Không phải chứ, đánh giày có gì đâu mà vui? Chú có máu M à?"
"Lấy khăn vuông ẩm lau toàn bộ bề mặt một lần." Phó Diễn đưa thêm cho cậu một chiếc khăn nhỏ đã thấm nước.
Tuy Giang Tinh Hoài ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Phó Diễn nói cái gì, cậu làm cái đó.
Trước hôm nay, Giang Tinh Hoài tuyệt đối không biết, đánh giày còn có nhiều công đoạn như vậy.
Cũng không biết đánh một đôi giày có thể tốn mất nửa tiếng.
Đợi đến khi hoàn thành, Giang Tinh Hoài nâng niu đôi giày da sáng loáng, cảm thán: "Tôi đánh răng còn chưa kĩ như thế..."
"Có phải cảm thấy thoải mái hơn không?" Phó Diễn đột nhiên hỏi.
"Không ạ." Giang Tinh Hoài chấm hỏi cực mạnh.
"Thật sao?" Phó Diễn nở nụ cười.
"Chờ đã..." Đôi mắt vốn to tròn của Giang Tinh Hoài mở to.
"Đánh giày là một quá trình lắng đọng bản thân, trong lòng không tĩnh nên mới không cảm thấy thả lỏng." Phó Diễn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
"Chú gạt tôi đánh giày cho chú!" Giang Tinh Hoài lườm hắn, "Lão già lừa đảo!"
"Tên nhóc nóng nảy." Phó Diễn cười vui vẻ.
"Chú tới công chuyện với tôi!" Giang Tinh Hoài thả giày da, xông tới bày ra bộ dạng muốn đánh hắn.
Phó Diễn không trốn, đứng tại chỗ bật cười.
Giang Tinh Hoài thấy hắn không né, tay giơ lên cao xong cũng đành chậm rãi rụt về.
Phó Diễn thấy thế trực tiếp cười ra tiếng.
Giang Tinh Hoài vốn đang muốn làm lạnh lùng boy, đối diện với hắn một lát, cũng không nhịn được phụt cười.
Bọn họ cứ cười với nhau cả buổi mà không có lí do.
Một lúc sau họ mới dừng lại, Phó Diễn nhấn cậu ngồi xuống uống nước, lúc này mới lên tiếng trấn an: "Đừng lo cho thầy Cảnh, rồi sẽ có cách thôi."
"Cách?" Giang Tinh Hoài đột nhiên nghĩ đến cái gì, thả khăn xuống, "Chú từng nói bạn của chú tham gia nghiên cứu virus, anh ta nhất định sẽ có cách giải quyết, nếu chúng ta tìm được anh ta, thầy Cảnh có phải sẽ được cứu không?"
"Cậu ta không đến gặp mặt theo lời hẹn." Phó Diễn cau mày, nhìn cậu, "Nên tôi cũng không biết hiện tại cậu ta ở đâu, e rằng vẫn bị kẹt ở Bắc Kinh."
"Dù gì cũng phải thử, Lão Cảnh không thể cứ luôn nằm đấy được, như vậy chẳng khác nào chờ chết." Giang Tinh Hoài nhìn thẳng vào mắt hắn, lóe lên hi vọng, "Chúng ta đi tìm người đó, tìm anh ta nhé."
"Chúng ta?" Phó Diễn lặp lại.
"Phải, chúng ta." Giang Tinh Hoài gật đầu, "Chú muốn tìm bạn, bây giờ tôi cũng muốn tìm người bạn đó của chú, hai người chúng ta cùng đi."
Phó Diễn nhìn cậu, nụ cười treo trên môi đã sớm biến mắt, hơi nhíu mày.
Hắn vỗ lưng Giang Tinh Hoài, nói: "Đi ngủ thôi."
Giang Tinh Hoài thấy hắn lảng tránh, đứng dậy, mở miệng: "Tôi không ngại nguy hiểm."
"Tôi biết." Phó Diễn nói.
"Chú không biết." Lần đầu tiên biểu cảm của Giang Tinh Hoài lại nghiêm túc đến vậy, cậu giống như đang tuyên thệ, "Tôi không sợ nguy hiểm, chỉ sợ mọi người gặp nguy hiểm."
"Tôi biết, chú cũng vậy." Giang Tinh Hoài nói.
Phó Diễn trầm mặc, qua một hồi lâu hắn mới đứng lên: "Muộn lắm rồi, cậu về ngủ trước đi."
Giang Tinh Hoài nhìn hắn, l*иg ngực chập trùng, trong mắt ẩn chứa nỗi nghi hoặc và tức giận.
Giang Tinh Hoài há miệng, tức đến mức không nói được gì, bất lực quay đầu rời đi.
Cậu tin Phó Diễn hiểu ý của cậu, nhưng Phó Diễn lại chẳng bao giờ xem cậu là người lớn.
Trong mắt Phó Diễn cậu chỉ là một đứa nhỏ cần được bảo vệ, được chăm sóc, che chở sau lưng.
Giang Tinh Hoài vào phòng, nặng nề đóng cửa lại, lăn lộn trên giường hung hăng đạp chăn.
Cậu biết mình còn non và xanh, nhưng cậu có thể học hỏi, có thể thay đổi, cậu sẽ...cậu sẽ...
Cậu nhất định sẽ trở nên thành thục!
Ngày mai trực tiếp chín, hù chết Phó Diễn.
Giang Tinh Hoài vô cùng tức giận, lập tức chui vào phòng tắm.
Bởi vì luộc bằng nước nóng sẽ nhanh chín hơn.
(
*) Ý là tắm nước nóng mà ẻm ví với luộc nước nóng để nhanh "chín" =))) Bé này lắm trò ghê khum.Lúc làm ổ trong tấm chăn ấm áp, Giang Tinh Hoài đột nhiên có chút không quen, đây là lần đầu cậu ngủ một mình suốt mấy ngày qua.
Cậu cố gắng đè nén cảm giác bất an mơ hồ trước khi say giấc.
Dù vậy, khi chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn không tài nào thoát khỏi cơn ác mộng cứ đúng hẹn lại đến.
Bóng đen mờ ảo vặn vẹo dần biến thành đầu của những người đàn ông và phụ nữ, vô số đôi tay nhúc nhích, uốn éo.
Đôi tay đen đúa đó mạnh mẽ siết chặt, che đi đôi mắt cậu, bịt kín mũi cậu.
Cậu bắt đầu liều mạng chạy về phía trước.
Đột nhiên cậu nhìn thấy Phó Diễn.
Giang Tinh Hoài vô duyên vô cớ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mỉm cười chạy đến cạnh hắn.
Vừa sa vào cái ôm ấm áp, cậu ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt Phó Diễn hóa vặn vẹo trong nháy mắt, đôi mắt đỏ ngầu như máu, khuôn miệng há to như sắp nứt ra.
Phó Diễn biến thành zombie!
Giang Tinh Hoài sợ hãi đến tỉnh ngủ, tay nắm chặt chăn, một lúc sau mới nghe được tiếng hít thở dồn dập của cậu trong bóng tối.
Giấc mơ này không khác với những giấc mơ trước của cậu, chỉ là thay vì bị những bóng đen bắt được như thường lệ thì lần này cậu gặp Phó Diễn, bọn chúng rốt cuộc cũng không đuổi theo nữa, nhưng Phó Diễn lại trở thành zombie.
Giang Tinh Hoài đẩy chăn, khẽ ngồi dậy, điều chỉnh hô hấp.
Miệng lưỡi khô khốc, ngay cả cổ họng cũng đau rát, không lẽ là do cậu vô tình la hét lúc nằm mơ sao?
Giang Tinh Hoài nhíu mày đứng lên, đẩy cửa đi ra hành lang.
Cậu nhớ bên trái phòng khách có một tủ lạnh, hẳn là có nước.
Mới vừa đi về phía trước không bao xa, cánh cửa bên cạnh đột ngột bật mở, ánh sáng màu vàng bên trong theo đó mà rọi ra ngoài.
Giang Tinh Hoài sợ hết hồn, lùi vài bước, níu lấy cửa sổ.
"Sao cậu còn chưa ngủ?" Phó Diễn kinh ngạc nhìn cậu.
Giang Tinh Hoài hắng giọng một cái, lập tức đứng ngay ngắn, giọng điệu đúng mực: "Đi uống nước."
Lúc này Phó Diễn mới phát hiện cậu mặc áo phông mỏng manh, nhíu mày, xoay người lấy một chiếc áo vest đưa cho cậu: "Coi chừng cảm."
Giang Tinh Hoài sững sờ, đưa tay nhận áo, trong lòng mềm nhũn.
Nhịn hoài nhịn mãi không nhịn được, bất giác kể ra: "Tôi... Tôi mơ một giấc mơ..."
"Mơ thấy cái gì?" Phó Diễn chú ý tới trán cậu đổ mồ hôi, cầm khăn tay lau cho cậu nhóc.
"Tôi mơ thấy mình chạy không ngừng trong bóng tối, sau đó gặp được chú." Giang Tinh Hoài cúi đầu, âm thanh rất nhỏ, "Chú biến thành zombie, còn muốn cắn tôi."
Ánh đèn từ trong phòng chiếu ra thành vệt sáng, Giang Tinh Hoài đứng khuất trong bóng tối, gục đầu ủ rũ như một chú cún nhỏ mãi không tìm được đường về nhà.
Thân thể Giang Tinh Hoài khá gầy, những ngày chạy trốn bạt mạng cũng không có cách nào ăn no, vì vậy mặc chiếc vest rộng lớn trông càng lộ vẻ yếu ớt, chọc người đau lòng.
Phó Diễn mủi lòng bước đến, ôm cậu vào lòng, hai tay vỗ về an ủi.
"Đừng sợ." Phó Diễn nói.
"Chú dẫn tôi đi đi, được không?" Giang Tinh Hoài áp sát l*иg ngực hắn, dùng giọng mũi nài nỉ: "Chúng ta cùng đi."
"Tôi có 3 quy tắc." Phó Diễn bất đắc dĩ thở dài.
"Biết biết biết." Giang Tinh Hoài vội vã gật đầu.
"Được." Phó Diễn gật đầu.
"Chú nói gì đi?" Giang Tinh Hoài thấy hắn chần chừ mãi không giao kèo, gấp muốn chết, bất an nhìn hắn.
"Đợi tới khi đó rồi quyết." Phó Diễn thả cậu ra, rót cho cậu ly nước.
"Không thành vấn đề!" Giang Tinh Hoài rạng rỡ bám theo, cẩn thận cầm ly nước trên tay hắn: "Để tôi rót! Tôi tự làm được!"
"Qua sinh nhật của cậu rồi chúng ta đi." Phó Diễn nhấc bình nước, rót vào ly.
"Muốn tặng quà đúng hong?" Giang Tinh Hoài tò mò.
"Có thích cái gì không?" Phó Diễn hỏi.
"Vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ..." Giang Tinh Hoài híp mắt uống nước, nở nụ cười gian xảo.
"Vậy cậu từ từ suy nghĩ." Phó Diễn nhìn cậu nhóc vui vẻ như vậy cũng vui lây, "Tôi còn việc phải làm, nếu cậu chưa muốn ngủ thì đợi tôi một lát."
Giang Tinh Hoài gật gật đầu, cất ly thủy tinh, bước chân vào thư phòng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đến cạnh một bức tường.
Trên bức tường ấy treo đầy những tấm ảnh nghiêm chỉnh. Mỗi khung ảnh đều có kích thước và góc độ trưng bày giống nhau.
Phó Diễn tuyệt đối có chứng ám ảnh cưỡng chế.
Giang Tinh Hoài bĩu môi, tiện tay gỡ một khung xem thử.
Trong ảnh là Phó Diễn và một nam sinh.
Phó Diễn khi đó và hiện tại không quá khác biệt, chỉ là có chút ngây ngô hơn, không nghiêm túc như bây giờ.
Bên cạnh là một nam sinh mặc sơ mi trắng, đôi mắt biết cười, khóe miệng khẽ giương thành một độ cong hoàn hảo... Rất dịu dàng.
Không biết tại sao Giang Tinh Hoài đột nhiên nhớ đến cậu bạn bàn trước thích mặc áo phông ở lớp cậu.
Cũng là kiểu người như thế này, nhẹ nhàng ôn hòa, khiến người ta muốn dựa vào ngủ một giấc.
"Cậu ta tên Trịnh Nhất." Phó Diễn đột nhiên đi tới phía sau cậu.
"Hai người học chung đại học sao?" Giang Tinh Hoài nhìn thấy dòng chữ quà lưu niệm tốt nghiệp.
"Ừm." Phó Diễn gật đầu.
Giang Tinh Hoài ngắm nghía tấm ảnh, chợt giật mình, kinh ngạc chỉ tay vào một chỗ: "Không phải, sao hai người còn nắm tay nhau?"
Phó Diễn ngây ngẩn cả người, trên tường nhà hắn treo rất nhiều ảnh, hắn không ngờ Giang Tinh Hoài lại nhắm chuẩn như vậy.
Bốc trúng tấm ảnh duy nhất Trịnh Nhất lặng lẽ nắm tay hắn.
Thấy nghi hoặc trong mắt Giang Tinh Hoài ngày càng sâu, hắn chỉ có thể thẳng thắn: "... Cậu ấy từng theo đuổi tôi?"
"Bạn trai cũ của chú á? bạn trai cũ?" Giang Tinh Hoài nói xong liền sửng sốt, "Không phải chứ... Chú thích nam?"
"Tôi không đồng ý." Phó Diễn lẩn tránh đề tài thích nam hay nữ, cố ý chuyển chủ đề, "Còn có, Trịnh Nhất chính là người chúng ta cần tìm lần này."
"Vậy là lần này chúng ta đi tìm bạn trai cũ của chú?" Giang Tinh Hoài cau mày, sau đó đem ảnh chụp che lại.
Phó Diễn cảm thấy hơi rén, cảm giác rờn rợn nổi lên, giác quan thứ sáu vốn không nhạy cảm với chuyện tình yêu của hắn đột nhiên báo động mạnh mẽ.
"Anh bạn trai cũ của chú đẹp ghê." Giang Tinh Hoài khen ngợi.
Quả nhiên.
Phó Diễn nhìn nụ cười treo trên khóe môi Giang Tinh Hoài, tim đập loạn xạ. Hắn biết lúc này mình phải làm gì đấy, nếu không tính tình trẻ con của Giang Tinh Hoài lại báo hắn giữa đêm khuya mất.
Cậu hắng giọng: "Tôi thấy so với chú -- "
"Thì ngoại hình ảnh mới là gu tôi." Giang Tinh Hoài xuýt xoa.
Phó Diễn: "???"