Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế: Tam Hồi

Chương 50: Gϊếŧ người.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người thầm thương ở ngay trước mắt, Mạn Sanh thật sự chẳng biết nên làm sao.

Cậu ấy bị ba bắt cóc! Bây giờ ba còn bắt mình tra tấn cậu ấy sao?

Giọng nói Mạn Sanh run rẩy "Không được... ba ơi, ba thả cậu ấy được không? Con sẽ chịu mọi hình phạt."

"Hả? Mày vừa nói cái gì?" ba của Mạn Sanh- Mạn Phong Nghiêm khó tin nhìn vẻ mặt kháng cự của con trai, trong lòng như ngộ ra điều gì đó.

"Ồ, mày quen biết cậu bé này? Mà còn..." Mạn Phong Nghiêm thì thầm vào tai Mạn Sanh "...yêu thích tới mức muốn đè cậu ta xuống cưỡng bức?"

Hiển nhiên một đứa trẻ 8 tuổi như Mạn Sanh chưa có ý định lớn mật và đồϊ ҍạϊ tới mức đó, nhưng Mạn Phong Nghiêm lại cố tình biến dạng sự ngưỡng mộ thuần túy của con trai.

"Con không có. Con chỉ..." Mạn Sanh cực kỳ hoảng loạn trước ánh mắt đáng sợ của Mạn Phong Nghiêm.

Không! Hắn không hề có ý định dơ bẩn đó! Lâm Nhã cao quý, xa vời như vậy, sao hắn có thể...

Bốp!

"Dám cãi lời tao à? Xem ra mày đã quên hình phạt khi dám phản kháng tao nhỉ?" Mạn Phong Nghiêm mỉm cười dữ tợn, chân đá mạnh vào bụng của Mạn Sanh, trên người Mạn Sanh lại chi chít thêm đầy vết thương.

Lâm Nhã tái nhợt mặt mày, ông... ông ta đang làm vậy? Không phải hắn con trai của ông ta sao? cái ?

Mạn Phong Nghiêm lật váy đầm trắng lên, lột chiếc qυầи ɭóŧ của đứa con, bản thân hung hăng đâm vào như xé nát người kia thành hai mảnh.

"Đau quá... đừng mà... con biết lỗi rồi... Không!" Mạn Sanh khóc nức nở lùi ra sau, nhưng sức lực của một đứa trẻ 8 tuổi quá yếu ớt để có thể phản kháng lại.

Phạch phạch phạch...

Âm thanh va chạm ám muội không ngừng vang bên tai Lâm Nhã, cậu ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng giao hợp bẩn thỉu trước mắt.

Giống như... hình ảnh lσạи ɭυâи của cậu và Lâm Hàm, một địa ngục đen tối không lối thoát.

Máu đỏ đã ướt đẫm sàn nhà, sau một hồi Mạn Phong Nghiêm mới bắn vào bên trong con trai.

Ông ta cười lạnh và đá Mạn Sanh sang một bên "Tao sẽ dạy dỗ mày sau! Bây giờ thì nhìn cho kỹ đây, nhìn cách tao vấy bẩn "tình yêu" trong lòng mày!"

Đôi mắt đυ.c ngầu của Mạn Sanh lóe lên tia phẫn nộ và bất lực.

Không, đừng đυ.ng vào cậu ấy... Duy nhất cậu ấy không thể...

Mạn Sanh muốn lên tiếng, nhưng cổ họng hắn đã đau rát vì gào thét, bây giờ chẳng thể phát ra nổi bất kỳ câu nói nào. Hắn chỉ có thể ú ớ khóc lóc một cách vô dụng.

Mạn Phong Nghiêm đẩy một chiếc bàn đựng rất nhiều công cụ tra tấn bên cạnh ghế, ông ta nhe hàm răng vàng khè và nói "Đừng lo baby, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn với em."

Đôi mắt Lâm Nhã trở nên âm trầm, ngay tới lúc thời điểm thích hợp, cậu chớp lấy cơ hội và vồ lên cắn nát cổ của gã đàn ông.

Phập!

"Aaaaaaa!" Mạn Phong Nghiêm lập tức lùi ra, ôm lấy vết thương thét lên đau đớn.

Đương nhiên Lâm Nhã sẽ không để ông ta có hội phản công, dù bị trói chặt trên ghế, nhưng ghế này lại là ghế gỗ và có thể dễ dàng di chuyển. Trên bàn có một con dao nhọn, cậu không chút do dự ngậm lấy cán dao và lao tới đè lên thân thể to lớn của Mạn Phong Nghiêm.

Phập!

Con dao đâm xuyên qua mắt phải ông ta, Lâm Nhã cảm thấy chưa đủ, cậu nghiến răng giữ chặt con dao để rút ra, sau đó lại tiếp tục đâm xuống mắt trái.

Phập!

Cổ họng.

Phập!

Miệng.

Phập!

Cuối cùng, là tim.

Phập!

Leng keng.

Con dao rơi xuống đất, Lâm Nhã hồng hộc thở dốc.

Quả nhiên sức khỏe của đứa trẻ 8 tuổi quá kém, lại còn là độ tuổi thay răng, cậu chỉ mới dùng sức một chút thì đã có vài cái răng lung lay sắp gãy.

"Hộc hộc..." Lâm Nhã lếch ra khỏi xác chết của gã đàn ông, đôi mắt hướng về gương mặt ngẩn ngơ của bé trai giả gái "Này, còn cử động được không? Mau cởi trói cho tôi."

Mạn Sanh lúc này mới hoàn hồn, dường như chưa tiếp thu được ba mình đã bị gϊếŧ bởi Lâm Nhã một cách vô cùng tàn bạo đến vậy. Hắn run bần bật cố gắng đứng dậy, lảo đảo bước về phía Lâm Nhã và cởi trói cho cậu ấy.

Lâm Nhã xoa xoa cổ tay, dùng một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía máy tính đang phát sáng.

"Hừ, quay cả livestream nhỉ?"

Gã đàn ông này là một thành viên trong một group chat trên Deep Web, ông ta và các thành viên khác thường hay chia sẻ và quay những video đồϊ ҍạϊ như vậy.

Ha ha, hẳn với những tài liệu trên máy tính, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm được không ít manh mối và bằng chứng để lần ra bọn tội phạm biếи ŧɦái này.

Việc cậu cần làm là lưu chúng lại.

Lâm Nhã đứng trước máy quay và nở nụ cười "Bọn mày không thoát được đâu."

Bụp!

Tắt đi máy quay, Lâm Nhã bắt đầu sao lưu mọi dữ liệu, cũng không quên tìm một chiếc điện thoại và gọi cho cảnh sát.





Xe cảnh sát cùng với xe cứu thương nhanh chóng tới hiện trường, căn nhà của Mạn gia bị phong tỏa, Lâm Nhã chú ý tới cậu bé khúm núm ngồi ở một góc, không hiểu sao cảm thấy đau lòng.

"Này, cậu tên là gì?" Lâm Nhã chủ động tới bắt chuyện, có gì sau này sẽ giúp đỡ cho cậu bé khốn khổ vượt qua hoàn cảnh khó khăn.

"Mạn... Mạn Sanh." Mạn Sanh đỏ mặt trả lời.

"..."

Khoan đã!

"Mạn Sanh"?

Gương mặt trưởng thành trong ký ức của Mạn Sanh đối chiếu với gương mặt non nớt đầy lớp trang điểm của cậu bé hiện tại, đột nhiên xuất hiện những nét tương đồng rõ rệt.

Hắn ta... thật sự Mạn Sanh!
« Chương TrướcChương Tiếp »