Chương 26

Lâm Siêu giẫm lên mặt cỏ êm ái, lần mò tới gần rừng cây.

Có hai con ngựa vằn sọc đen trắng đang cúi đầu tìm kiếm thức ăn trong bụi cỏ, một trong hai con dường như nghe được động tĩnh gì đó, đột nhiên ngẩng đầu cảnh giác, trong miệng nó đang ngậm một cánh tay người. Sau khi bị vi rút thúc đẩy sinh trưởng, răng nanh trở nên rất khỏe.

Lâm Siêu thót tim, lập tức dừng bước.

Hiện tại anh đang cách hai con ngựa vằn biến dị chỉ khoảng hai mươi mét, mặc dù tia sáng có thể bóp méo cái người khác nhìn thấy, giấu kĩ người anh nhưng mùi và tiếng động thì không thể giấu được, cho nên nhất định phải cực kỳ cẩn thận mới có thể tiếp cận thành công!

Lâm Siêu điều chỉnh lại nhịp thở một chút, đóng lỗ chân lông, khóa chặt tuyến mồ hôi đề phòng mồ hôi bài tiết ra làm lộ mùi của anh.

Anh nhẹ nhàng giẫm lên mặt cỏ từng bước một như một con mèo khéo léo lặng lẽ dò dẫm tới gần.

Hai con ngựa vằn biến dị vẫn đang ăn, phía dưới bọn chúng là thi thể con người mặc quần áo của nhân viên sở thú, hiện tại quần áo đã rách tả tơi, máu thịt trên người đã bị ăn mất quá nửa, chỉ còn chừa lại hơn một nửa bộ xương và cái đầu đã bị gặm mất nửa cái mũi lăn lông lốc trong bụi cỏ thấp.

Lâm Siêu nắm chặt côn sắt, anh không dùng súng để tránh tạo ra tiếng động quá lớn đánh động tới các quái vật khác ở quanh đây.

Mười mét, tám mét...

Lâm Siêu lặng lẽ tới gần.

Đột nhiên, con ngựa vằn biến dị ban nãy lại tiếp tục ngẩng đầu lên cảnh giác, nó nhìn đúng vào chỗ của Lâm Siêu, con ngươi màu xanh lúc ánh lên vẻ hung ác.

Lâm Siêu thầm than hỏng rồi, chắc chắn là vừa rồi đi hơi mạnh chân một chút làm nó chú ý. Anh lập tức kiểm soát nhịp tim, cố hết sức để nhịp tim chậm tới mức 60 giây chỉ đập một nhịp.

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Lâm Siêu nắm chặt cây côn sắt, một khi nó đến gần thì sẽ lập tức vùng lên đánh chết nó.

Thế nhưng, điều khiến Lâm Siêu thất vọng là con ngựa vằn biến dị này chỉ nhìn chằm chằm chỗ của anh nhưng không hề có ý định tới gần, mấy phút sau, nó lại cúi đầu xuống gặm thi hài dưới đất.

Lâm Siêu thầm thở phào một hơi, lập tức cẩn thận tới gần một bước.

Hai con ngựa vằn biến dị ngựa ngẩng đầu lên gần như cùng một lúc, nhìn chằm chằm vào vị trí của Lâm Siêu với ánh mắt hung dữ, một lát sau, bọn chúng đột ngột quay đầu phi nước đại đi chỗ khác, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Trong lòng Lâm Siêu hơi buồn phiền, chuyến di chuyển bí mật đã thất bại.

Ở kiếp trước, mặc dù anh đã từng xem một số video chiến đấu của năng lực giả tia sáng, hiểu phương thức và các bài chiến đấu cơ bản của họ nhưng tự vận dụng vào bản thân thì lại là một chuyện khác.

Kiểm soát tia sáng, lợi dụng điểm mù thị giác để giấu mình thì còn tàm tạm nhưng kiểu di chuyển bí mật để đánh lén này thì anh có quá ít kinh nghiệm. Lâm Siêu tổng kết sơ lược nguyên nhân thất bại, anh cảm thấy nguyên nhân chính là do lúc di chuyển bí mật, tiếng bước chân của anh quá to, mặc dù anh đã năm lần bảy lượt cố gắng thật nhẹ chân nhưng những con quái vật biến dị này có thể chất cực kỳ đáng gờm, cho dù là sinh vật thính giác không nhạy thì sau khi biến dị, thính giác cũng sẽ được tăng cường gấp hai, ba lần, có thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh nhỏ bé cỡ nào.

Phải làm sao mới có thể không phát ra âm thanh đây?

Lâm Siêu chìm vào suy tư.

Sau mười phút, anh vẫn không nghĩ ra được bất kỳ manh mối gì. Lâm Siêu hơi buồn bực, chỉ có thể lần theo dấu vết của hai con ngựa vằn biến dị một lần nữa, chuẩn bị rút kinh nghiệm từ thực tiễn.

Lần theo dấu chân, Lâm Siêu nhanh chóng nhìn thấy hai con ngựa vằn biến dị một lần nữa, bọn chúng đang lang thang trên bãi cỏ.

Lâm Siêu lập tức kiểm soát hơi thở, cẩn thận tiếp cận từ đằng sau, nhanh chóng tiến vào khu vực nguy hiểm mười mét một lần nữa, Lâm Siêu lập tức cẩn thận cao độ hơn.

“Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình…” Lâm Siêu thầm nhẩm trong lòng, nhấc chân chuẩn bị bước tiếp.

Một con ngựa vằn biến dị lại ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn vị trí của Lâm Siêu.

Trong lòng Lâm Siêu thầm than hỏng rồi. Quả nhiên, một giây sau, hai con ngựa vằn biến dị kêu khẽ một tiếng, co cẳng chạy đi mất, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lâm Siêu buồn bực sốt ruột chỉ muốn móc súng lục ra bắn chết bọn nó cho rồi.

Két!

Bỗng nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng kêu ngân dài, một con vật đen sì che khuất ánh nắng bay vụt qua giữa trời, phóng về phía chân trời đằng xa, rõ ràng là một con chím lớn có cánh dài khoảng chín thước.

Vài cọng lông vũ màu đen từ trên không trung rơi xuống mang theo mùi hôi thoang thoảng.

Lâm Siêu bắt lấy một cọng lông vũ, ngửi mùi của nó, trong lòng thầm thở phào, con chim màu đen này gây ra cho anh cảm giác áp lực rất lớn, nếu phải đánh nhau trực diện với nó thì dù cho mình sống sót được cũng phải trả giá đắt.

Chờ chút!

Gió?

Trong đầu Lâm Siêu bỗng lóe lên một tia sáng, anh giật mình hiểu ra. Hóa ra là như vậy. Di chuyển bí mật chân chính không phải là không tạo ra âm thanh mà là giấu âm thanh vào trong tiếng gió, để người ta hoàn toàn không phân biệt được đó là tiếng bước chân hay tiếng gió!

Có ai đề phòng một cơn gió bao giờ đâu?

Nghĩ tới đây, Lâm Siêu lập tức hưng phấn, anh lại lần theo dấu vết của hai con ngựa vằn biến dị một lần nữa, mấy phút sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng dáng bọn chúng.

Lần này, Lâm Siêu lập tức tăng tốc tới gần bọn chúng, sau khi đã bước vào phạm vi mười mét, tốc độ của Lâm Siêu vẫn nhanh như cũ nhưng không hề gây ra chút âm thanh nào, âm thanh đó rất nhỏ, chỉ như tiếng gió thổi qua ngọn cỏ, hoàn toàn không có gì bất thường.

Hai con ngựa vằn biến dị hoàn toàn không phát hiện ra một chút nào, vẫn tiếp tục lang thang trên bãi cỏ.

Năm mét, ba mét!

Lâm Siêu đột ngột vùng lên!

Tăng cường tốc độ!

Thân thể của anh nhanh như ảo ảnh, cây côn sắt cầm trên tay nện thật mạnh xuống đầu của một con ngựa vằn biến dị, nâng cao đầu gối húc về phía cổ của một con ngựa vằn biến dị khác.

Rắc một tiếng, tiếng xương cổ gãy nát vang lên.

Không hề có chút bất ngờ nào, côn sắt đập vỡ xương sọ con ngựa vằn biến dị, cú đập này gần như dồn hết sức mạnh toàn thân của anh, anh không kịp thở lấy hơi, tiếp tục đập côn thứ hai về phía con ngựa vằn biến dị bị gãy cổ!

Huỵch!

Xương đầu nứt toác, cơ thể con ngựa vằn biến dị này run rẩy mấy cái, cuối cùng loạng choạng ngã xuống, máu chảy ra từ chỗ vết lõm trên đầu giống như nước suối màu đỏ ngấm vào bãi cỏ.

Toàn bộ chuyện này chỉ diễn ra trong vòng 1.5 giây. Trong quá trình tới gần bọn chúng, Lâm Siêu lặp đi lặp lại mô phỏng trận chiến vừa xảy ra, cho nên tất cả các động tác đều rất nhuần nhuyễn, ung dung.

Ngực Lâm Siêu hơi phập phồng, 1.5 giây vùng lên vừa rồi gần như tiêu hao hết một phần ba thể lực của anh.

Anh không hề thư giãn, lập tức ngồi xổm xuống, móc con dao cột ở đùi ra, rạch bụng hai con ngựa vằn biến dị, nhanh chóng xẻ thi thể của bọn nó ra.

Rất nhanh, Lâm Siêu nhìn thấy một thứ màu trắng mềm ở ngay chỗ ngực của bọn nó, giống như một miếng thạch rau câu nằm giữa máu thịt, bên ngoài của nó có một lớp mô rất mỏng.

Lâm Siêu nhặt nó lên, nhét thẳng vào trong miệng.

Hai viên nguồn năng lượng gen này hoàn toàn không có bất kỳ mùi vị gì, gần giống như hai nắm cơm trắng sền sệt, chỉ có điều nó rất trơn, lập tức trôi thẳng từ cổ họng xuống dạ dày.

Lâm Siêu đứng ngay dậy rời khỏi đây, đề phòng mùi máu của bọn nó thu hút bầy quái vật khác tới.

Mấy phút sau, Lâm Siêu cảm giác dạ dày đã tiêu hóa hết hoàn toàn nguồn năng lượng gen, thân thể bất tri bất giác nhẹ nhàng hơn một chút, thể chất hơi tăng một chút.

Lâm Siêu lại vào rừng cây đi săn thêm lần nữa.

Anh giấu kĩ người bằng ánh sáng, phân biệt dấu chân trên mặt đất, căn cứ số lượng dấu chân nhiều hay ít để phán đoán số lượng mục tiêu và giống loài đại khái, từ đó chọn ra con quái vật phù hợp nhất với thực lực hiện có của bản thân có thể gϊếŧ được rồi lần theo dấu vết.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Siêu đã gϊếŧ chết sáu con ngựa vằn biến dị, hai con lạc đà biến dị.

Sau khi nắm được bí quyết di chuyển bí mật, Lâm Siêu rất dễ dàng tiếp cận một vài sinh vật biến dị ở đây, nhẹ nhàng gϊếŧ chết chúng. Có điều, với một số sinh vật có thính giác và khứu giác nhạy cảm thì anh vẫn không thể tới gần được.

Lâm Siêu nhảy lên một thân cây, trốn trên ngọn cây ngồi nghỉ.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ đi săn liên tục, thể lực của anh đã tiêu hao cực kỳ nhiều, hơn nữa nguồn năng lượng tế bào đã không còn bao nhiêu, việc kiểm soát ánh sáng trở nên rất khó nhọc.

Anh tựa người vào cái cây khô, thả lỏng toàn thân, khôi phục thể lực và nguồn năng lượng tế bào một cách nhanh nhất.

“Xì xì!”

Đột nhiên, tiếng xì xì vang lên trên đỉnh đầu.

Lâm Siêu thầm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay một con rắn màu xanh lá to bằng ngón tay đang thả mình xuống từ một chỗ trên ngọn cây, chỉ cách anh chưa đầy nửa mét.