Chương 9: Mã Ngọc

Lần đầu tiên học nấu ăn, Trần Lạc luôn sợ dầu không đủ, Mã Ngọc đi toilet, kết quả trở về phát hiện Trần Lạc đổ nửa chảo dầu.

Mã Ngọc kinh hãi nói:

"Dầu nhà cậu không cần tiền mua phải không? Sao đổ nhiều thế? "

Thấy Tính cách Trần Lạc không tệ nên Mã Ngọc mới đùa giỡn như vậy.

Dù là Mã Ngọc tay cầm tay dạy, đồ ăn Trần Lạc làm ra, hương vị cùng Mã Ngọc cũng căn bản không thể so sánh. Nếu không có Mã Ngọc trực tiếp chỉ dẫn, đồ ăn Trần Lạc làm ra Pháp Vương cũng không thèm ăn.

Chó cũng không ăn.

Pháp Vương: Ta và chủ nhân không thù không oán, vì sao người lại đầu độc ta?

Trần Lạc nắm chặt nắm đấm, không phải là ta, là do nguyên liệu nấu ăn.

Trần Lạc nhắm vào Mã Ngọc, tay nghề của cô không tệ, hắn coi trọng cô.

Mình làm không được, vậy thì tìm đầu bếp sử dụng, trù nghệ của Mã Ngọc thật sự rất NICE。

Trần Lạc và Mã Ngọc, kiếp trước hoàn toàn không quen biết, không rõ sau khi mạt thế đến, Mã Ngọc có biến thành tang thi hay không, chỉ có thể xem tạo hóa của cô.



Trần Lạc dừng xe trước cửa ra vào một chung cư hạng sang, chung cư này cách nhà Trần Lạc cũng không xa. Trần Lạc vừa vuốt ve bộ lông đã rất là mềm mại của Pháp Vương, vừa yên tĩnh quan sát động tĩnh trước cửa chung cư.

Trần Lạc đang đợi một người quan trọng.

Đang buồn bực ngán ngẩm, đột nhiên mắt Trần Lạc sáng lên.

Có hai người đẹp đi ra khỏi cửa chung cư. Người lớn hơn ước chừng khoảng hia mươi, xem ra cũng trạc tuổi Trần Lạc. Người nhỏ hơn thì tầm mười bảy mười tám tuổi. Hình như là một cặp chị em, đúng là hai chị em thật.

Người chị có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, quả thực là một người đẹp khó gặp. Em gái tươi tắn tinh tế, cũng không kém gì người chị, bộ dạng yếu đuối khéo léo khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng yêu thương.

Trần Lạc cảm thấy cả người nóng lên, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Người đẹp như thế, ai mà không thích chứ, trừ phi tâm lý không bình thường, sinh lý cũng không bình thường.

Nếu chỉ đơn giản là xinh đẹp, Trần Lạc cũng sẽ không tới đây chờ đợi. Hai chị em này cũng không phải chỉ xinh đẹp đơn giản như vậy.

Người chị tên là Mễ Linh, em gái là Mễ Lạp.

Sau mạt thế, Mễ Linh nắm trong tay dị năng hệ hoả vô cùng mạnh mẽ, người có dị năng hệ hoả mạnh nhất mà Trần Lạc biết, cũng là người trước đó Trần Lạc nói qua - Hoa Hồng Máu, Linh Diễm Cơ.

Vì tên của Mễ Linh bên trong có một chữ Linh, khống chế hệ hoả, được người người tôn xưng là Linh Diễm Cơ. Mễ Linh còn có ngoại hiệu gọi là Hoa Hồng Máu, hoa hồng có gai cũng không dễ đυ.ng, màu máu hình dung tính tình nóng nảy của cô, nhưng mà tính khí nóng nảy, dáng người càng nóng bỏng hơn.

Em gái Mễ Lạp, theo Trần Lạc nghĩ, càng không tầm thường.

Năng lực chiến đấu của Mễ Lạp yếu, vì cô không phải theo phong cách chiến đấu, mà là một bảo mẫu, hệ phụ trợ. Nghe nói về sau cô có thể sử dụng Phục Hoạt Thuật.

Mọe nó, ai mà chịu nổi, cứ như là năng lực của thần linh vậy, nếu nhất định phải chọn giữa Mễ Linh và Mễ Lạp...Phì, con nít mới phải chọn.

Hai chị em này, nói gì thì nói đều muốn thu, dĩ nhiên không phải hiện tại, ngu ngốc xông lên, như vậy không phải là chó la liếʍ sao?

Trần Lạc lấy điện thoại di động ra, gọi cho thám tử tư trước đó hợp tác qua, Vương Minh.

"Cho ngươi ba ngày, ta muốn tư liệu của hai người họ, quan trọng nhất là họ thích ăn gì."

Các ngươi thích ăn gì, ta sẽ lập tức dự trữ món ấy. Muốn bắt lấy tim một người phụ nữ, vậy thì trước hết phải bắt được dạ dày họ.

Vương Minh liên tục không ngừng gật đầu, chuyện này đối với chuyên môn của hắn mà nói quá đơn giản.

Nhìn Mễ Lạp nũng nịu lay cánh tay Mễ Linh, rồi Mễ Linh cưng chiều nở nụ cười, hai người dần dần rời đi, Trần Lạc khẽ cười một tiếng, sau đó cũng rời đi.

Không tới ba ngày, buổi chiều ngày thứ hai, Vương Minh đã lập tức gửi tư liệu của Mễ Linh và Mễ Lạp cho Trần Lạc.

Mễ Linh thích ăn món cay Tứ Xuyên, hoa quả ưa thích là nho.

Mễ Lạp thích ăn cá, yêu nhất là móng heo kho, hoa quả ưa thích là dưa hấu.

Trần Lạc như trong mộng mới chợt bừng tỉnh, mùi vị món kho cũng không tệ, ta phải trữ hàng một chút.

Trong nháy mắt thời gian đã tới ngày hai mươi tám tháng năm, cách mạt thế bùng nổ còn có năm ngày.

Áo giáp và dùi cui điện Trần Lạc đặt hàng lần lượt được đưa đến.

Áo giáp toàn thân hiện ra màu bạc, là giáp toàn thân, tổng cộng có hai bộ, một bộ cho Trần Lạc, một cho Tô Đại Trụ. Áo giáp rất nặng, bộ của Trần Lạc tương đối nhỏ bé cũng nặng đến bốn mươi lăm cân, mặc vào hơi phí thể lực, nhưng mà thắng ở an toàn.

Trần Lạc cũng nghĩ qua dùng trang phục con rối hoặc là đồng phục tác chiến, nhưng trang phục con rối mặc vào không nhanh gọn bằng áo giáp, còn rất là cồng kềnh. Đồng phục tác chiến cấp thấp không có tác dụng gì mấy, cao cấp thì Trần Lạc không có con đường để mua. Mà cả hai trên phương diện phòng ngự cũng hoàn không mạnh mẽ bằng áo giáp.