Chương 5: ‘Chó’ Cũ

Hai chiếc l*иg sắt lớn được đặt ở lối vào của quán thịt chó, năm con chó địa phương bị nhốt bên trong, khi nào khách chọn mới gϊếŧ. Lôi Điện Pháp Vương cũng nằm trong số đó.

Lôi Điện Pháp Vương vẫn rất may mắn, còn có hai mươi bảy ngày nữa mới đến ngày tận thế, nhưng trong khoảng thời gian này nó vẫn chưa gặp phải xui xẻo bị ăn thịt.

Sự chú ý của Trần Lạc lập tức bị Lôi Điện Pháp Vương hấp dẫn. Lôi Điện Pháp Vương dung mạo không mấy đẹp đẽ, cũng không có vẻ mạnh mẽ, vẻ mặt chán nản trông rất đáng thương và bất lực. Lôi Điện Pháp Vương hiện tại không hề có vẻ kính sợ và kiêu ngạo của sau tận thế, nó là một kẻ đáng thương.

Trần Lạc nhìn chằm chằm Lôi Điện Pháp Vương, nó hình như cũng cảm giác được, ngẩng đầu lên, run rẩy kịch liệt, ho khan một cái, tất nhiên là nó không cần đoán cũng biết được người đứng đây sẽ là người sẽ ăn nó trong tương lai. Cơ thể nó run rẩy vì sợ hãi. Người ta có thể làm gì khác ở tiệm thịt chó chứ?

Lại nhìn nó một lần nữa, nó khôn như vậy sao? Trần Lạc rất hưng phấn, Lôi Điện Pháp Vương, hắn có thể làm chủ nhân của Lôi Điện Pháp Vương, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy vui mừng.

Không gian dị năng ở giai đoạn đầu không mạnh lắm, những khả năng mạnh mẽ như đi trong hư không không thể nhanh chóng nắm giữ được, Lôi Điện Pháp Vương có thể bù đắp cho việc thiếu sức mạnh chiến đấu ban đầu. Khi có giao tranh chỉ cần phái Lôi Điện Pháp Vương ra, đóng cửa thả chó.

Ngoài cửa có ba người đứng, người phục vụ trực quán thịt chó đi ra ngoài hỏi:

"Ba vị dùng bữa phải không?"

Sắc mặt Trần Lạc đột nhiên trở nên sắc bén, hắn hét lớn:

"Ông chủ của các người đâu? Gọi ông chủ các người ra đây."

Vương Minh có chút hả hê, con chó cưng của Trần Lạc xuất hiện ở quán thịt chó, làm sao ông chủ quán thịt chó có thể tránh khỏi phiền phức đây?

Nhưng Vương Minh rất không hiểu, liệu thế hệ thứ hai giàu có có thật sự nuôi một con chó tầm trung như vậy không? Nó thực sự quá phàm tục, nhìn không vừa mắt chút nào, thậm chí còn thiếu mất một cái tai.

Là hắn đang muốn gây chuyện sao?

Người phục vụ chỉ nhận được mức lương ba ngàn nhân dân tệ nên rất có ý thức, hắn có cần phải xử lý loại rắc rối này không đây? Cho nên hắn nhanh chóng gọi ngay cho ông chủ.

Trong khoảng thời gian này, Trần Lạc nhìn chằm chằm vào Lôi Điện Pháp Vương, nở một nụ cười hiền lành và vô hại.

Một lúc sau, chủ quán thịt chó của Bạch Nhị bước ra, cười nói:

"Ba vị có chuyện gì sao?"

Trần Lạc chỉ vào Lôi Điện Pháp Vương trong l*иg, tức giận hỏi:

"Ngươi nói cái gì? Trộm chó ghiền đến trộm cả chó của ta rồi, nếu ta không phát hiện kịp thời, Đại Hắc của ta đã trở thành thịt chó rồi."

Đây chỉ là bịa đặt. Trần Lạc chỉ là muốn trút giận cho Lôi Điện Pháp Vương, hừ, các người vậy mà lại muốn ăn thịt chó. Không phải Trần Lạc không muốn bỏ tiền ra, dù là một trăm triệu, vì Lôi Điện Pháp Vương, Trần Lạc cũng không tiếc.

Nhưng nhận được miễn phí thì cũng thật hay mà.

Bạch Nhị sửng sốt một chút, chủ chó tới cửa sao? Hắn đã kinh doanh thịt chó nhiều năm như vậy, chuyện như thế này không phải mới xảy ra một hai lần. Nhưng con chó này có vẻ là một con chó hoang. Bạch Nhị vội xua tay giải thích:

"Có phải là hiểu lầm không? Đây đều là do ta mua từ đường dây chính quy mà."

Trần Lạc cười lạnh lấy điện thoại ra:

"Này 001 phải không, ta báo cáo có một quán thịt chó chuyên trộm chó, thịt chó bị nhập nhầm nguồn."

Không có thương nhân cũng không có kẻ phản bội, có một số việc không thể chịu được sự điều tra, thấy Trần Lạc báo cảnh sát, Bạch Nhị lập tức bỏ cuộc.

"Thật sự là hiểu lầm, ta không biết đây là chó của ngài, ta cũng chỉ là nạn nhân, ta sẽ giải quyết vấn đề với những người đã đưa con chó đến đây. Trong trường hợp này, anh trai à, ngài có thể lấy lại con chó của mình về mà không phải trả một xu nào, ngài thấy như vậy có được không?"

Sắc mặt Trần Lạc hơi dịu đi, hừ lạnh một tiếng:

"Vì thái độ tốt của ông, lần này bỏ qua đi."

Bạch Nhị mỉm cười thả Lôi Điện Pháp Vương ra khỏi l*иg, con chó không có dây xích, nhưng Bạch Nhị lại nghĩ thầm, không phải chó của hắn, hắn không sợ nó chạy trốn sao?

Trần Lạc chào hỏi:

"Tiểu Hắc, theo ta về nhà nào."

Lôi Điện Pháp Vương thoáng bối rối, Tiểu Hắc? Gọi ai vậy? Nhưng nó có linh tính, có thể cảm nhận được Trần Lạc đã cứu nó, cho nên nó không bỏ chạy mà ngoan ngoãn đi theo Trần Lạc.

Trần Lạc vui mừng, Lôi Điện Pháp Vương có vẻ vẫn ổn.



Trần Lạc mở cửa xe cho Lôi Điện Pháp Vương.

Lôi Điện Pháp Vương do dự một chút, vẫn nhảy lên xe. Trần Lạc hài lòng nhìn thoáng qua, đóng cửa xe xong nói với Vương Minh:

"Gửi số thẻ tới, ta chuyển tiền."

Số tiền kia, Trần Lạc sẽ không quỵt.

Vương Minh mừng rỡ gửi số thẻ, cái giá trăm vạn thực sự là rất cao, hắn cũng không phải loại thám tử tư trâu bò gì, đi làm hai năm đều kiếm không đến con số này, hiện tại, chỉ cần thời gian hai ngày đã kiếm được. Vẫn là người giàu kiếm tiền dễ hơn.