Chương 18: Mạt Thế Bùng Nổ 9

Cửa của chiếc xe tải hạng nặng này cách mặt đất hơn một mét nên phải bước lên bậc thang mới có thể thuận tiện ngồi vào.

Cảm giác lái một chiếc xe tải trọng, so với xe con hoàn toàn không thể so sánh.

Vô lăng dày và thân xe cao có thể mang lại cho người lái nhiều cảm giác an toàn.

Bỏ lại xe con, Trần Lạc có chút không quen tay, lái xe tải hạng nặng đến kho lạnh, cửa điện tử bên ngoài kho lạnh được đóng chặt.

Trần Lạc không quan tâm, điều khiển xe tải hạng nặng, đạp mạnh chân ga, tăng tốc và đâm vào nó.

Nếu như là xe con mà đυ.ng vào cửa điện tử này, nói không chừng có thể chỉ còn lại cái xác.

Nhưng trước một chiếc xe tải nặng như vậy, cánh cửa điện tử lập tức bị phá vỡ, xe tải lao vào khu vực kho lạnh như không có chướng ngại vật.

Trần Lạc há hốc miệng, ôi, loại cảm giác hủy diệt này thật là sảng khoái.

Kho lạnh này rất lớn, thường ngày có không ít nhân viên công tác, đang là giờ làm việc nên trong kho lạnh có rất nhiều tang thi.

Không dưới một trăm.

Dùi cui điện có thể gϊếŧ, nhưng tiêu tốn rất nhiều điện.

Tiếng kêu lớn của xe tải cộng thêm âm thanh đâm mạnh vào cánh cửa điện tử ngay lập tức thu hút sự chú ý của số lượng lớn tang thi, bọn chúng lao về phía Trần Lạc.

Trần Lạc cười nhẹ, dùng tốc độ lao lên.

Rất ít người bị xe tải hạng nặng phóng hết tốc lực tông vào mà có thể sống sót.

Những tang thi trước mắt căn bản không biết vì sao phải tránh đi, thay vào đó cố gắng ngăn lại chiếc xe tải hạng nặng.

Căn xe tải bằng tay không?

Đây không phải chỉ là vấn đề về não nữa rồi?

Hai tang thi ngay lập tức bay lên không trung ba mét và rơi xuống đất, không còn sự sống. Chuyện này sảng khoái hơn nhiều so với việc sử dụng dùi cui điện.

Tang thi tới ngày càng có nhiều, nhưng không có chút uy hϊếp nào.

Có tang thi bị đâm ngã trên mặt đất, chưa chết hẳn nên Trần Lại lại lái xe qua người bọn chúng lần nữa.

Không tin rằng ngươi sẽ không chết.

Trần Lạc xông xáo ngang dọc chạy xe khắp kho lạnh, quả thật không nên phấn khích quá mức.

Pháp Vương ở bên cạnh hưng phấn hét lên.

Những tang thi ngu ngốc đang lần lượt, lần lượt lại đến.

Sau mười mấy phút, Trần Lạc cố tình tạo ra tiếng động, nhưng không thu hút thêm bất kỳ tang thi nào nữa.

Trần Lạc xuống xe, nhưng không gấp đi vào kho lạnh thu thập vật tư, mà là một bên thu thập tinh thể từ não của tang thi, một bên quan sát xem xung quanh có còn người sống sót hay không.

Hắn vừa mới gây ra tiếng động lớn như vậy, nếu chung quanh có người sống sót, nhất định sẽ chú ý đến.

Trong điều kiện như kho lạnh, một khi tận thế đến, nếu như có người sống sót, hoặc là dùng tốc độ nhanh nhất của mình để thoát khỏi tang thi, trốn thoát ra ngoài kho lạnh, hoặc là sẽ trốn trong một căn phòng vững chắc.

Không có gì tốt nhất, nếu như có

Trần Lạc chắc chắn sẽ không đem theo những người sống sót rời đi, không thân không quen, dựa vào cái gì chứ?

Tất cả vật tư hữu ích trong kho lạnh nhất định phải thu sạch hết.

Không thu thập trước mặt người khác, nhưng vật tư trong kho lạnh đã không còn, làm sao có thể không nghi ngờ Trần Lạc?

Chuyện Trần Lạc có số lượng lớn vật tư như vậy chắc chắn không thể bị lộ ra ngoài.

Chỉ có thể tàn nhẫn ra tay.

Trần Lạc sẽ không gϊếŧ người vô tội một cách bừa bãi, nhưng ngươi uy hϊếp đến ta.

Sau ngày tận thế, trên thế giới này không có đúng sai, chỉ có thể chiến đấu với tang thi, quái vật và thậm chí cả những người sống sót, chiến đấu đến chết vì nguồn vật tư có hạn.

Giống như Trần Lạc vì một miếng xúc xích mà đánh nhau với người khác.

Trần Lạc muốn ăn xúc xích, muốn lấp đầy cái bụng là sai sao?

Những người khác cũng làm vậy để lấp đầy dạ dày của họ, có sai không?

Pháp Vương có lỗi không?



Pháp Vương có làm gì sai không?

Không chọc gì đến Trần Lạc cũng bị ăn đấy thôi.

Lúc này, trên mái nhà của kho lạnh có ba người may mắn sống sót đang nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.

Bọn họ là công nhân trong kho đông lạnh, có hai nam một nữ.

Hai người đàn ông là công nhân khuân vác ở trong kho đông lạnh, tên là Cố Đào và Đồng Viễn Hàng, hơn ba mươi tuổi, sức khỏe rất tốt.

Còn người phụ nữ là kế toán của kho đông lạnh, tên là Trương Mộng, năm nay hơn hai mươi tuổi, bề ngoài cũng coi như thanh tú.

Lúc mạt thế xảy ra, bởi vì không phải làm việc cho nên Cố Đào và Đồng Viễn Hàng ngồi gần kho đông lạnh buôn chuyện phiếm, cách những người khác khá xa.

Nhìn thấy tang thi xuất hiện, hai người bọn họ sợ suýt đái ra quần, tang thi chặn đường đi, mà bọn họ không có gan xông ra ngoài, cho nên dựa vào khả năng quen đường thuộc lối trốn vào trong kho đông lạnh, trèo lên thang gắn tường thông lên trên mái nhà, sau đó bịt kín đường đi lên lầu lại.

Trương Mộng thì may mắn hơn một chút, lúc ấy cô ta đang ở trong văn phòng. Sau khi nhìn thấy có người bị biến dị, vội hét toáng lên rồi trốn đi, vừa hay nhìn thấy Cố Đào và Đồng Viễn Hàng đằng trước, cho nên bò lên trên tầng thượng với bọn họ.