Chương 9: Thật Là Ngốc Quá Đi (1)

Nếu nói Thao Thiết đã âm thầm lập một tiến độ "nhận cha" cho Loan Du, thì chỉ cần nhìn ba câu trả lời mà cô gửi, thang tiến độ ấy liền nhảy lên ngay một nửa.

“Hừ, thái độ khá tốt đấy,” Thao Thiết nghĩ. “Nhân loại này, ta thật sự rất mong đợi.”

Trong căn nhà gỗ nhỏ trên biển, Loan Du hoàn toàn không hề biết rằng mình đã vô tình gây ra một hiểu lầm khủng khϊếp. Nhưng chỉ cần nhìn vào loạt dấu chấm than tăng dần trong tin nhắn, ai cũng thấy rõ cô đang rất kích động.

Câu "Giá cả không thành vấn đề" là sao?

"Giá cả không thành vấn đề!"

Đây chắc chắn là một khách hàng siêu cấp giàu có rồi!

Ai mà không thích một vị khách đáng yêu, khí chất ngời ngời, không tiếc tiền chứ? Về phần kích cỡ suất ăn, thực ra Loan Du đã lường trước là với những vị khách "thần bí" này thì tiêu chuẩn thông thường chắc chắn không đủ.

Quyết định rồi! Cô sẽ khai trương bữa tối ngay, vẫn bán món cơm chiên gà sốt nước tương, nhưng lần này sẽ thêm món cơm trộn sốt xào cay đặc biệt mà cô yêu thích.

Đồng thời, cô sẽ chia ra hai kích cỡ phần ăn, trung và đại. Phần trung dùng đĩa đường kính 30 cm, còn phần đại… đĩa rộng 50 cm!

Hãy tưởng tượng một chiếc đĩa tròn to như bánh xe, phủ đầy cơm chiên tạo thành một ngọn núi nhỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút, hương thơm lan tỏa như mây.

Chậc, như thế này chắc chắn sẽ khiến khách hàng thích mê, không chừng còn có thể bán một vạn điểm tích lũy mỗi phần!

Nghĩ đến đây, adrenalin của Loan Du dâng trào, cô không sao ngủ được.

Kế hoạch nghỉ ngơi? Hủy bỏ!

Khai trương thôi, phục vụ vị khách hàng "siêu đại kim chủ" này!

Oành!!

Đột nhiên, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên bên ngoài, tựa như hai con quái vật khổng lồ va vào nhau, khiến Loan Du trong căn nhà gỗ nhỏ giật mình bàng hoàng.

Cơn đau nhói lên trong tai, tiếng ù ù lấp đầy đầu óc, lớp bảo vệ tinh thần lung lay rồi vỡ tan ngay lập tức.

Nước biển dữ dội xao động, Loan Du cảm thấy từng sợi lông trên người dựng đứng lên vì sợ hãi. Cô cố trấn tĩnh và thu lại ý thức.

Ngay khi cô vừa ổn định tinh thần, một tiếng gió dồn dập ùa tới, kèm theo một âm thanh nhớp nháp. Chỉ trong tích tắc, một thứ gì đó khổng lồ và ẩm ướt trườn vào trước mặt cô.

Phạch!!

Òm ọp… rào rào…rào ràooo

Mái nhà vừa mới được dựng bỗng nhiên bị giáng một cú đập kinh hoàng, nóc nhà đổ sập, những tấm ván gỗ nứt toác, để lộ những mảnh gỗ dài sắc nhọn như dao găm.

Trước mặt Loan Du, cửa chính mở toang, một xúc tu khổng lồ màu xanh lơ, trơn nhớt, to lớn như cột nhà của một con bạch tuộc, đang bám dọc sàn nhà và co giãn liên tục.

Mặt xúc tu dày đặc giác hút hướng về phía Loan Du, rồi đột nhiên nó phun ra một bãi chất nhầy tanh tưởi màu trắng, bắn tung tóe khắp sàn nhà và dính cả lên tường.

Nước biển ùn ùn đổ vào, mùi tanh nồng nặc khiến Loan Du xây xẩm, bị dòng nước xô ngã vào bức tường sau. Cô chỉ kịp rên lên một tiếng đau đớn: "Aaaaa…"

Oành…!

Bên ngoài lại phát ra một tiếng nổ lớn như tiếng sấm rền, chấn động đến mức căn nhà nhỏ của Loan Du rung lên bần bật.

Nếu nói rằng Thao Thiết đã ngấm ngầm thiết lập một thang tiến độ "nhận cha" cho Loan Du, thì sau khi đọc ba câu trả lời của cô, thang tiến độ ấy đã nhảy vọt một nửa.

“Hừ, thái độ quả không tệ.”

Thao Thiết nghĩ thầm, trong lòng càng thêm mong đợi.