Chương 2: Bắt Được Một Con Vai Ác (2)

Lục Thành thanh toán xong số điểm, rồi bắt đầu chế biến mì gói.

Anh mua không nhiều, nhưng cũng đủ ăn trong ba bốn ngày.

Tổng cộng có mười hai gói mì, mười một chai nước khoáng, mười hai cây xúc xích, và nước ấm, tất cả tốn 360 điểm.

Anh pha hai gói mì, mở chai nước khoáng, xé thêm hai cây xúc xích thả vào.

Chỉ một lát sau, bát mì đã bốc hơi nóng, mùi thơm ngào ngạt kí©h thí©ɧ khứu giác của anh, khiến anh không chờ thêm được nữa mà bắt đầu ăn ngay.

Tang Du quay trở lại quầy thu ngân, không gian xung quanh khá nhỏ, chỉ đủ chỗ cho cô di chuyển, phía sau là một chiếc ghế đen.

Hệ thống đang nằm ngủ gật bên cạnh Tang Du, trông như mệt mỏi.

【Tích, chúc mừng ký chủ đã tiếp đón thành công một vị khách. Đã mở khóa các mặt hàng mới: cháo bát bảo, sữa bò, đùi gà.】

Tang Du nghe tiếng thông báo, mắt sáng lên. Trước đó cô đã nghiên cứu và biết rằng hoàn thành nhiệm vụ sẽ mở khóa các món đồ mới, nhưng không ngờ lại là những thứ này.

Cô mở hệ thống cửa hàng, quả nhiên thấy bên trong có hai món đồ mới đã được mở sáng.

Góc trên bên phải còn hiển thị các lựa chọn khác.

Đó là nhiệm vụ hàng ngày và nhiệm vụ thành tựu.

Tang Du mở ra và thấy có ba nhiệm vụ hàng ngày. Ngoài nhiệm vụ tiếp đón khách hàng đầu tiên, còn hai nhiệm vụ khác chưa được mở khóa, vẫn còn mờ đi.

Nhiệm vụ thứ hai là duy trì kinh doanh trong 8 giờ, đạt được 200 điểm kinh nghiệm.

Nhiệm vụ thứ ba là tích lũy 500 điểm, sẽ nhận được 100 điểm kinh nghiệm.

Tang Du nhìn một lúc, đoán rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

Cô lại nhìn vào phần nhiệm vụ thành tựu, thấy rằng tiếp đón một vị khách sẽ mở khóa sữa bò, cháo bát bảo và đùi gà.

Phía sau thì không còn gì khác.

Cô nhíu mày một chút, có vẻ như một phần là để đạt được điểm kinh nghiệm, phần còn lại là để mở khóa các sản phẩm mới.

“Hệ thống, điểm kinh nghiệm dùng để làm gì?”

“Thân yêu, điểm kinh nghiệm dùng để nâng cấp cửa hàng. Khi cửa hàng được nâng cấp, không chỉ diện tích sẽ lớn hơn mà còn trở nên cao cấp hơn, phòng ở và đồ dùng sinh hoạt của cô cũng sẽ được mở khóa thêm.”

Tang Du xoa cằm, mở ra phần điểm kinh nghiệm, chỉ thấy để nâng cấp lên cấp tiếp theo cần 1.000 điểm kinh nghiệm.

Tang Du bĩu môi, được thôi, cô sẽ cố gắng trong vòng ba ngày đạt đủ 1.000 điểm kinh nghiệm.

“Vậy hiện tại cửa hàng là cấp 0?”

Không lạ gì khi nó trông sơ sài thế này.

“Đúng vậy đó, thân yêu.”

Bên kia, Lục Thành đã ăn xong bát mì, vẻ mặt mãn nguyện dựa vào ghế.

Tang Du cầm lấy bảng quy tắc mới viết, bước ra cửa, dán nó lên cửa.

Có tổng cộng ba điều.

Một, sau khi mua sắm trong cửa hàng tiện lợi, khách chỉ được ở lại tối đa hai giờ, sự an toàn sẽ do cửa hàng chịu trách nhiệm, sau hai giờ phải tự rời đi.

Hai, trong cửa hàng không được sử dụng vũ lực, gây sự hoặc làm rối.

Ba, cửa hàng có toàn quyền giải thích, ai không tuân thủ thì cút ra ngoài.

Thấy Lục Thành đang thu dọn đồ đạc, có vẻ sắp rời đi, Tang Du nhìn anh ta một cái.

“Cửa hàng vừa có thêm vài món mới, anh có muốn xem không?”

Tang Du nói, chỉ tay về phía kệ hàng có sữa bò, cháo bát bảo và đùi gà.

Lục Thành nghe vậy, hơi ngạc nhiên. "Mới thêm sao? Tôi đâu có thấy cô ra chỗ kệ hàng..."

Nghĩ vậy, Lục Thành bước lại gần, phát hiện kệ hàng không chỉ nhiều thêm đồ vật mà tất cả những món anh mua trước đó cũng đã trở lại hình dáng ban đầu.

Lục Thành: “!!!”

Cửa hàng tiện lợi này chắc chắn có điều kỳ lạ!

Anh nhìn Tang Du với ánh mắt thay đổi rõ rệt.

“Tang chủ tiệm, cô có thể... thở không?”

Tang Du: “???”

Anh đang nói gì vậy?

Thấy Tang Du vẻ mặt bối rối, Lục Thành cười gượng: “Ý tôi là, cô là người chứ?”

Tang Du: “……”

Anh mới không phải là người!

“Nếu tôi không phải người thì là gì?”

Tang Du đặt tay lên ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Thành từ trên xuống dưới.

Lục Thành ho nhẹ, xem ra cô ấy là người thật.

“Tôi không có ý gì khác, tôi là đội trưởng đội Tật Phong ở căn cứ thành phố A, đến đây để tìm người. Nếu có ai nói họ có liên quan đến đội Tật Phong, làm ơn báo lại cho tôi một tiếng.”

“Từ giờ tôi sẽ ở quanh đây.”

Nghe vậy, Tang Du hơi ngẩn người.

Lục Thành? Đội Tật Phong? Căn cứ thành phố A? Tìm người?

Chẳng phải là trong cuốn tiểu thuyết mạt thế mà cô đã đọc trước đây sao?