Chương 1: Cửa Hàng Tiện Lợi Vãng Sinh

【Tích, cửa hàng tiện lợi Vãng Sinh đã khai trương. Kính mời ký chủ mau chóng thu hút khách hàng.】

【Tích, cửa hàng tiện lợi đã có những mặt hàng đầu tiên: mì ăn liền, nước khoáng, và xúc xích đã sẵn sàng.】

Ngay khi âm thanh vừa dứt, từ xa, trên các kệ hàng bỗng chốc hiện ra ba tầng sản phẩm - đúng như những gì hệ thống vừa thông báo.

【Thân yêu, nếu trong vòng ba ngày khai trương mà không có khách ghé qua, cửa hàng tiện lợi sẽ phải chịu hình phạt đó nha!】

Tang Du ngồi tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, đôi mắt nửa khép nửa mở, giọng điệu hờ hững: “Gấp gáp làm gì chứ?”

Cô sở hữu vẻ đẹp dịu dàng, ngũ quan thanh tú, làn da trắng ngần như sứ, trông tựa búp bê tinh xảo. Đôi hàng mi dài khẽ rung rinh, khuôn mặt mang chút nhợt nhạt, yếu ớt.

Không gian xung quanh không lớn lắm, khoảng chừng hai mươi mét vuông, ngoài quầy thu ngân và một bộ bàn ghế nhỏ phía trước, chỉ còn lại hai kệ hàng trơ trọi với vài món đồ lẻ tẻ, nhìn qua vẫn có phần trống trải.

Bên ngoài, bầu trời xám xịt, mây đen dày đặc như muốn đổ ập xuống, khiến không khí trở nên ngột ngạt, nặng nề, tựa như một cơn bão đang âm thầm kéo tới.

Mang theo cảm giác mưa gió bão bùng sắp ập đến.

Tang Du mặt không chút cảm xúc, lau đi vệt nước trên tay, nhớ lại khoảnh khắc hệ thống vừa đưa cô đến đây, suýt nữa khiến cô đối mặt với thây ma. May mắn, cô phản ứng kịp thời, một cú đấm đã đánh tan nó.

Chỉ suýt chút nữa thôi là đã thành bữa ăn của ai đó rồi.

Tang Du đã ở đây một thời gian ngắn, và giờ đây, cô cũng đã dần hiểu được đôi chút về cửa hàng tiện lợi này.

Cô qua đời vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 18. Ngày đó, cô đã mua một chiếc bánh kem nhỏ để tự mình tổ chức sinh nhật, chúc mừng bản thân tròn 18 tuổi. Nhưng khi vừa mở bánh ra, chỉ mới nếm chút kem đầu tiên, cô đã bị sặc và qua đời trong tức tưởi.

Cuối cùng, cơn ho kịch liệt khiến trái tim cô không chịu nổi và ngừng đập mãi mãi.

Chết đúng là không có gì dễ chịu, nhưng ít nhất, bánh kem cũng đã được ăn rồi.

Cũng không quá lỗ.

Sau khi chết, cô lang thang giữa thế gian, cảm thấy chán nản và vô vị.

Cô mắc bệnh tim từ nhỏ, gần như lớn lên trong bệnh viện. May mắn là gia đình có tiền, nếu không, có lẽ cô đã không thể sống sót từ khi vừa ra đời.

Bệnh viện đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời cô…

Rồi cô bị buộc vào hệ thống này. Nó nói rằng, chỉ cần cô mở cửa hàng trong thời mạt thế, chăm chỉ làm nhiệm vụ, cô có thể tiếp tục tồn tại, rồi quay về thế giới cũ.

Cô không thích nơi đó, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Hệ thống nháy mắt, cọ cọ vào người Tang Du. Bây giờ nó mang hình dạng một chú chó Alaska màu trắng đen.

“Thân yêu, cậu có kế hoạch gì sao?”

Khóe môi Tang Du khẽ nhếch lên, một nụ cười rạng rỡ hiện ra, cô xoa đầu hệ thống, chậm rãi nói: “Đương nhiên là có rồi…”

“Không có gì cả.”

Hệ thống: “?” Cái gì? Cô đang đùa tôi à?

Không có gì mà còn làm bộ như chắc chắn lắm, thật đáng ghét!

Hệ thống bĩu môi: “Hừ, cậu tốt nhất là trong vòng 3 ngày tìm được người, hơn nữa còn phải khiến họ mua đồ. Nếu không, tôi sẽ đi tìm ký chủ khác.”

Tang Du chớp chớp mắt, ngón tay trắng nõn chỉ về phía cửa: “Cứ đi đi, tôi không ngăn cản đâu.”

Cô không quên hệ thống đã nói rằng nó đã phải tìm kiếm rất lâu mới chọn được cô là ký chủ phù hợp.

Nghe vậy, hệ thống lập tức nổi giận: “Cậu thái độ gì vậy? Cậu biết tôi là ai không?”

Tang Du nhìn nó thoáng qua, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi, Tang Du. Còn cậu, đồ rác rưởi.”

Hệ thống: “……”

Tức chết mất! Ký chủ này lúc đầu không phải nói là mình yêu hòa bình, tính tình ôn hòa lắm sao?!

Giờ thì bộ dạng này chẳng giống những gì cô ấy nói trước đó chút nào!

Thôi bỏ đi, khó khăn lắm mới tìm được ký chủ này, hệ thống quyết định không chấp nhặt nữa!

Tang Du hướng mắt nhìn ra ngoài, trước mắt là một khung cảnh hoang tàn và hỗn độn. Trên con đường, hai thây ma lang thang vô định, gương mặt trắng bệch, mắt vô hồn, quần áo rách rưới, cơ thể tàn tạ.

Ánh mắt cô lóe lên, mạt thế… thú vị đấy.





Trên tầng ba của tòa nhà đối diện, một người đàn ông có vẻ mặt lưỡng lự. Sáng nay, nơi này bỗng mở ra một cửa hàng tiện lợi, tên gọi "Cửa Hàng Tiện Lợi Vãng Sinh," nghe cứ có gì đó là lạ.

Chỗ nào lại gọi là "vãng sinh" chứ?

Nhưng hiện tại đã là năm thứ ba của mạt thế, cửa hàng tiện lợi này lại đột nhiên xuất hiện, đầy bí ẩn và kỳ quái.

Dù vậy, anh ta đã hai ba ngày không tìm được thức ăn, chỉ biết cố nuốt nước miếng chờ đợi.

Nếu thật sự có thức ăn ở đó…

Ngô Hạo cắn chặt răng, quyết định mặc kệ tất cả, dù có kỳ quái cũng tốt hơn là chết đói.

Nhưng trước khi anh kịp xuống lầu, đã thấy một người khác bước vào cửa hàng tiện lợi trước anh một bước.





Cánh cửa bị đẩy từ bên ngoài, Tang Du ngước mắt lên nhìn.

Một người đàn ông đeo balo đen đứng trước mặt cô, ánh mắt cẩn trọng quan sát xung quanh.

Anh ta đội mũ lưỡi trai, tay cầm thanh đao dài. Hai thây ma bên ngoài đã bị anh xử lý gọn gàng, máu tươi nhỏ giọt từ mũi đao, tỏa ra mùi tanh nồng.

Người đàn ông mặc bộ quần áo cũ kỹ, trên đó còn vương vài vết máu khô.

Chắc là để che giấu mùi cơ thể.

Khi nhìn thấy Tang Du, anh ta hơi sững lại, sau đó ánh mắt chợt lóe sáng. Mạt thế đã ba năm, mà lại gặp được một người trông sạch sẽ như vậy, quả là…

Hiếm thấy.

Đôi mắt cô, dường như trong veo, không bị nhuốm mùi máu tanh của mạt thế.

Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên kệ hàng bên cạnh, thấy các món đồ trên đó, đôi mắt anh lập tức sáng rực.

“Đồ ở đây bán thế nào?”

Nếu là cửa hàng tiện lợi, chắc chắn là có bán đồ.

Nhưng anh không dám chủ quan, cửa hàng này có vẻ rất lạ lùng.

Tang Du nở nụ cười dịu dàng, nhìn có vẻ thân thiện và vô hại.

Nhưng thật thật giả giả, khiến người ta khó lòng phân biệt.

Cuối cùng cũng có người đến mua hàng rồi.

“Hoan nghênh đến với Cửa Hàng Tiện Lợi Vãng Sinh. Các món đồ ở đây có thể đổi bằng tinh hạch.”

“Tinh hạch sẽ được quy đổi thành điểm, và giá của ba loại sản phẩm này là mười điểm mỗi loại.”

Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên, nhưng vẫn còn chút khàn khàn, như thể đã lâu lắm rồi cô không nói chuyện.

Lục Thành hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào cô, rồi rút ra một viên tinh hạch cấp ba.

Tang Du nhìn thoáng qua tinh hạch trong tay anh, sau đó chỉ vào chiếc máy nhỏ bên cạnh quầy thu ngân.

Trên đó có một khay nhỏ, phía dưới là một chiếc máy. Sau khi kiểm tra điểm số, nhấn nút thì sẽ hiện ra con số tích lũy.

“Đặt vào đây là được.”

Lục Thành làm theo lời cô.

Đội của họ ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, ban đầu định tìm kiếm đồ vật đã được chỉ định, nhưng không ngờ lại xảy ra xung đột, thậm chí còn đánh nhau. Khi Lục Thành tới nơi thì đã quá muộn.

Cuối cùng, thây ma xuất hiện, họ bị bao vây, bị bắt buộc phải tản ra chạy trốn. Lục Thành bị thương, sợ bị nhiễm virus của thây ma.

Anh ta đã phải cắt bỏ phần bị thương trên cơ thể bằng dao nhỏ, nghỉ ngơi một ngày mới đỡ hơn, sau đó tiếp tục tìm người, nhưng không ai còn lại.

Còn vật tư đều nằm trong tay người có dị năng không gian, trên người anh ta không còn nhiều đồ dự trữ, không chắc có thể sống sót qua hôm nay.

Đúng lúc đó, cửa hàng tiện lợi xuất hiện, Lục Thành chỉ nghĩ đơn giản, thà vào thử một lần.

Còn hơn chết đói.

Tất nhiên, tốt nhất là không chết.

Viên tinh hạch vẫn còn dính chút máu thây ma, sáng lấp lánh như đá thủy tinh, to cỡ nắm tay trẻ con.

Sau khi đặt lên máy, lập tức có tiếng hệ thống thông báo.

“Tích, đã đổi thành công 1.000 điểm.”