Chương 47: Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, xấu vãi còn trêu hoa ghẹo nguyệt

"Cô khẳng định chứ? Cô có nắm chắc chưa?"

"Cái gì? Hoài nghi năng lực của chị à?"

Lòng tự tin của Tần Ninh bị động chạm, lấy từ trong túi ra một hạt giống. Hạt giống nảy mầm trong chớp mắt. Dây nho chậm rãi lan ra từ bàn tay Tần Ninh, vòng qua thân thể cô, rơi xuống mặt đất bên cạnh, lan ra cạnh cửa sổ, trưởng thành một gốc cây nho to gần bằng một người.

Dưới tác dụng của cây gặp gió xuân, ngàn vạn chồi non, năng lực điều khiển thực vật của cô giờ chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Hiện tại cô đã bắt đầu có dáng vẻ của thần kỹ Tát đậu thành binh rồi.

Vương Như Nhiên nhìn thấy mà ngẩn ra. Quả nhiên lúc đó chọn hợp tác với cô ấy chính là lựa chọn chính xác.

"Tốt. Vậy thì giao đám trẻ cho cô nhé."

"Tôi..."

Vương Như Nhiên còn chưa kịp nói hết lời, cửa phòng đã bị người khác mở ra. Ngô Thảo vênh váo đẩy cửa đi vào, chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, ngồi ở vị trí chủ tọa.

Người hầu đứng cạnh mắng Vương Như Nhiên ngay: "Gặp Đại phu nhân mà cô còn không quỳ xuống hành lễ đi."

"Ngô Thảo, cô diễn kịch gì thế hả?" Vương Như Nhiên đương nhiên không nghe theo đồ đần này, đáp: "Lại còn là Đại phu nhân. Nể mặt các người một chút các người lại vác mặt lên trời. Cho các người chút quyền lực, các người lại tưởng mình là Đại phu nhân thời phong kiến chắc?"

"Làm càn. Cô lại dám nói chuyện với Đại phu nhân như thế à?" Người hầu đi tới vung tay tát ngay. Cũng may mà Tần Ninh phản ứng nhanh, kéo Vương Như Nhiên trở về.

"Lại dám trốn à?" Ngô Thảo vung tay điều khiển một sợi dây leo, quất về hướng Tần Ninh.

Tần Ninh đang chuẩn bị trốn đi, không ngờ Vương Như Nhiên lại tự dưng tiến tới, đỡ cho cô một roi này. Cánh tay trắng hồng của cô bị một vết đỏ ửng rất rõ ràng. Tần Ninh nhìn thấy cũng ngẩn ra...

"Nhiên Nhiên!" Ngân Lang tiến vào cửa đã thấy người phụ nữ mình yêu thích bị đánh, vội hô to. "Sếp lớn, đều là lỗi của em. Em không thể khiến Đại phu nhân vui lòng. Đáng lẽ em phải ngoan ngoãn hơn một chút." Vương Như Nhiên ngoan ngoãn lộ vẻ mặt yếu ớt, giọng nói ngọt ngào rơi vào tai Ngân Lang khiến ai nghe thấy cũng đau lòng.

Hắn tiến tới ôm lấy Vương Như Nhiên, tức giận mắng Ngô Thảo: "Ai cho phép cô làm thế? Tôi biết là tôi rất có sức hút, nhưng tôi đã từng cảnh cáo cô rồi. Tôi hy vọng hậu cung của tôi có thể yêu thương nhau. Tôi không đánh phụ nữ, cô đừng có ép tôi phải đối xử với cô đặc thù đấy."

"Vương Như Nhiên, cô giỏi lắm. Cô tính kế tôi à?" Ngô Thảo tức giận tới mức không thể tiến tới giật tóc cô, nói: "Sếp lớn, không phải như vậy đâu."

Tần Ninh yên lặng nép vào phía sau, nhìn màn biểu diễn đặc sắc của chị Nhiên. Tuyệt! Dáng vẻ này đến mình nhìn thấy còn mê, cho cái tên thích tự sướиɠ kia mê chết đi.

"Đủ rồi! Tôi đã nói là tôi muốn các người đừng gây thị phi vì tranh giành tôi cơ mà."

Ngô Thảo nhìn chằm chằm vào Vương Như Nhiên. Nếu không phải đang ngại có mặt Ngân Lang ở đây, cô ta hận không thể nghiền nát đối phương ra. Mà người hầu lúc này cũng kéo góc áo cô ta.

Bấy giờ Ngô Thảo mới nén lửa giận của mình, nói: "Sếp lớn, anh hiểu lầm em rồi. Theo tục lệ, em tới tặng rượu thôi. Nếu sếp lớn muốn nạp cô ấy làm thϊếp thì cô ấy cần kính rượu cho em."

Người hầu bê chai rượu ra rót một chén, nói: "Mời dì năm."

"Ghê gớm, tên này được đấy. Có tới bà năm rồi. Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, xấu vãi còn trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Đi thôi!" Ngân Lang ra hiệu cho người hầu ở bên cạnh bưng chén rượu đưa cho Vương Như Nhiên.

Trong đôi mắt đen ngòm của Ngô Thảo lóe lên một tia đắc ý. Vương Như Nhiên, cô chết chắc rồi. Đây là kết cục của việc dám cướp người đàn ông của tôi đấy.

Tần Ninh nheo mắt, lộ vẻ nguy hiểm, phát hiện ra vẻ đắc ý trong đáy mắt của Ngô Thảo. Sợ rằng rượu này không đơn giản. Chẳng lẽ người này yêu Ngân Lang thật! Ối mẹ ơi, tôi thấy cô mới là một người phụ nữ truyền thống đấy.

Vương Như Nhiên đưa rượu mời Ngô Thảo, nói khẽ: "Ra mặt Đại phu nhân."

Ngô Thảo nâng tay nhận chén rượu, lại đưa một chén rượu khác cho Vương Như Nhiên. Cô ta không lên tiếng, ý ngầm bắt Vương Như Nhiên phải quỳ xuống. Cô ta muốn Vương Như Nhiên hiểu rõ, cô ta mới là Đại phu nhân của Ngân Lang. Đám hoa dại bên ngoài như Vương Như Nhiên thích thì bị chơi đùa một hồi, sau đó có thể vất bỏ bất cứ lúc nào.