Chương 46-2: Phụ nữ thích ông đây đứng xếp hàng ra tận nước ngoài. Cô cứ đợi đấy.

Ngân Lang vặn vẹo đứng lên, đưa tay sờ cái cằm hoàn mỹ của mình, ánh mắt nhìn Vương Như Nhiên không rời nổi, đáp: "Tốt! Coi như cô cũng biết điều."

"Sếp lớn!" Cô gái kia kêu lên không tình nguyện, nhìn chằm chằm vào Vương Như Nhiên.

Tần Ninh âm thầm véo bản thân một cái, cố gắng nhịn không cho mình cười thành tiếng. Cái quỷ gì thế? Thời mạt thế đã tới rồi, giá trị thẩm mỹ lại giảm xuống nghiêm trọng như vậy à? Đây là người đẹp và quái vật mới đúng.

"Đại ca, nghe nói cô gái Vương Như Nhiên kia đến cầu xin tha thứ rồi hả? Chúc mừng đại ca được như ý nghiệm nhé." Một người đàn ông mặc áo da hổ cười sang sảng, cất tiếng nói từ phía sau lưng mọi người.

"Là tam đệ à! Nào, tới gặp chị dậu chú đi." Tô Việt bước nhanh tới bên cạnh Ngân Lang, đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Như Nhiên, đột nhiên lại thấy Tần Ninh đang đứng phía sau cô. Đôi mắt trong như nước mùa thu, mi mắt ẩn hiện ý cười, khuôn mặt trắng nõn, mịn màng. Khi cười lên, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi môi đỏ thắm như anh đào chưa điểm.

Ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Tần Ninh phải thu hồi ánh mắt nhìn Ngân Lang ngay, chuyển hướng nhìn lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Tự dưng nhìn mình chăm chú làm cái gì?

"Đại ca, em búp bê này là ai thế?"

Vương Như Nhiên nghiêng người, lộ ra nụ cười đắc ý với Tần Ninh.

Cô thích xem kịch à, đáng đời!

Đùa cái gì thế!

Lời này của hắn khiến Ngân Lang mới chú ý tới Tần Ninh, hỏi: "Cô cũng bị vẻ đẹp của tôi cảm mến à?"

"Khụ khụ khụ!" Tần Ninh suýt nữa bị sặc nước bọt chết, vội nói: "Sếp lớn đẹp trai ngời ngời, tôi... Tôi không dám với cao......"

"Coi như cô cũng tự biết mình."

Tô Việt đi ngay tới cạnh Tần Ninh, nói: "Tôi tên là Tô Việt. Cô tên là gì? Đi theo tôi đi, cam đoan sẽ không khiến cô phải chịu khổ."

"Ha ha!" Tần Ninh âm thầm lùi lại phía sau hai bước, nói: "Cám ơn nhé!sếp lớn, không biết bao giờ mới được gặp mấy em đây? Chị Nhiên đối xử với mấy đứa nhỏ cực tốt, về sau cũng sẽ đối xử với sếp lớn cực tốt."

Nịnh nọt khéo mồm khéo miệng như vậy làm Ngân Lang rất thích, nói to: "Tốt lắm! Đêm này sẽ cho cô được hầu hạ. Người đâu, dẫn cô ấy đi gặp đám trẻ."

"Để em, để em đi đại ca." Tô Việt lại tót tới sát bên Tần Ninh.

Người phụ nữ phía sau Ngân Lang lộ ánh mắt chán ghét, bất mãn dậm chân. Con hồ ly dâʍ đãиɠ, dám giành sự yêu thích của sếp lớn với tôi. Tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

"Đại ca, đây là thu hoạch hôm nay." Một người đi vào, mang túi tinh hạch lấy từ tay đàn em, đang định hành lễ với Ngân Lang, vừa liếc nhìn thấy Tần Ninh, vẻ mặt sửng sốt hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

"Nhị ca, anh quen cô ấy à?" Vẻ mặt Tô Việt tò mò nhìn Nhạc lão nhị.

Ôi mẹ ơi, đây là lão nhị trọn đời à?

Nhạc Sơ thu hồi ánh mắt, vội nói: "Tôi nhìn nhầm. Không quen."

"Ồ ồ!" Tô Việt liền kéo người dẫn các cô rời đi.

Nhạc Sơ nhìn bóng lưng Tần Ninh, cau mày. Sao cô ta lại đến đây? Đứa bé bên cạnh cô ta đâu?

Tô Việt vừa đẩy cửa ra, Vương Như Nhiên liền nghe thấy giọng đám trẻ con. Cô gọi: "Tiểu Tinh!"

"Chị!" Khoảnh khắc bọn nhỏ nghe thấy tiếng Vương Như Nhiên giống như lại có chỗ dựa, tất cả cùng lao tới, ôm lấy Vương Như Nhiên, nói: "Chị, cuối cùng chị cũng tới rồi."

"Hu hu hu!"

Vương Như Nhiên ôm chặt đám nhỏ. Cô là một đứa trẻ mồ côi, không có thân nhân. Những đứa nhỏ này chính là thân nhân của cô. Cô hỏi: "Mấy đứa không bị thương chứ?"

Tô Việt không để ý chuyện này, nhìn Tần Ninh chăm chú: "Không biết cô tên là gì? Có muốn tới chỗ tôi ngồi một chút không?"

"Dê vào miệng cọp sao? Còn lâu cô ấy mới ngu như thế!" Vương Như Nhiên nghĩ thầm.

"Ha ha ha. Không cần đâu. Anh gọi tôi là Viên Đinh là được." Tần Ninh đẩy Tô Việt ra, thuận tay đóng chặt cửa lại, nói: "Phù! Dọa chết tôi rồi. Tôi như thế này mà cũng có người nhìn chằm chằm vào tôi."

"Đừng sợ. Chị sẽ đưa mấy đứa đi."

Tần Ninh lại lắc lắc đầu, nói: "Nhiều người mắt tạp, hiện tại rời đi có nguy hiểm quá lớn. Cô ngăn chặn Ngân Lang, tôi thừa dịp đêm tối dẫn đám nhỏ đi."

"Tức chết tôi mất. Tức chết mất thôi. Vương Như Nhiên, còn lâu tôi mới để cô cướp sếp lớn của tôi." Lúc này, ở một nơi khác, Ngô Thảo vươn ngón tay ra. Một giọt chất lỏng màu xanh lục rơi vào trong chén rượu.