"Chuyện gì thế?"
Màn đêm đã phủ xuống. Mây đen dày đặc bao phủ toàn bộ cả thành phố vào trong bóng tối. Những động vật vốn âm thầm di động trong thành thị giờ đều xông hết ra đường, khiến cho thành phố này vốn đã hỗn loạn lại càng hỗn loạn hơn. Xe cộ chạy loạn bởi đâm vào động vật, lật tung khắp xung quanh. Tiếng phang xe chói tai và tiếng va chạm vang lên liên tiếp. Không trong khí nóng bức, hạt mưa giống như lưỡi dao sắc bén chém lên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
"Hít." Hạt mưa rơi trên cánh tay Tần Ninh, ăn mòn đã lan ra trong nháy mắt, khiến máu thịt mơ hồ. Được nước mưa kí©h thí©ɧ, mùi máu tươi tỏa ra.
Đám zombie bắt đầu gầm rút điên cuồng, giống như không thể chờ nổi để nhấm nháp thức ăn ngon vậy.
Người đàn ông kia tên là Lê Húc, thấy vết thương trên cánh tay Tần Ninh, lông mày nhíu chặt, cởϊ áσ khác ra khoác lên người cô, thuận thế ôm đứa nhỏ từ trong tay cô đi.
Một tia sét bất ngờ cắt ngang bầu trời tăm tối, bổ trúng một cột điện. Toàn bộ thành phố rơi vào bóng tối. Tiếng khóc gào truyền tới bên tai, vang vọng khiến đầu Tần Ninh như bùng nổ.
Lê Húc tung chân đá văng cửa một căn nhà gần đó, dẫn người vọt vào bên trong, khóa kỹ cửa lại. Trong bóng tối, nỗi sợ của mọi người sẽ bùng lên, nhất là ở trong hoàn cảnh lạ lẫm. Hắn để đứa bé dựa vào cạnh Tần Ninh, rút súng lục bên hông ra, nghiêng tai lắng nghe.
"Không có ai cả!" Tần Ninh lấy đèn pin trong không gian ra, chiếu sáng căn nhà, trong giọng nói khàn khàn như cát lộ vẻ mệt mỏi. Lỗ tai cũng thấy đau đớn. Vị trí da bị nước mưa axít rơi vào đã bắt đầu thối rữa. Giờ phút này, toàn thân cô giống như bị hút hết sức lực, ngồi dựa vào khung cửa.
Lê Húc nhìn hai người đã chết bên trong nhà, theo tiềm thức muốn chắn tầm mắt của Tần Ninh và cô bén. Anh lấy từ trong túi ra một cái đèn pin di động nhỏ, hạ giọng nói: "Đợi ở đây."
Sau đó, anh cẩn thận mò mẫn, đi lên cầu tháng, ngọn đèn chiếu lên lầu hai.
Tần Ninh đã nói là không còn người sống rồi. Đầu óc cô lúc này lại đang bùng lên, tai ong ong. Rốt cục là chuyện gì thế này?
"Chị, chị chảy máu rồi!" Cô bé kia hoảng sợ nói, chỉ vào máu tươi đang chảy ra từ lỗ tai cô, nước mắt lại không kìm được, rơi xuống. Tình cảnh này khiến Tần Ninh chưa nuôi trẻ con bao giờ càng luống cuống tay chân. Cô vừa trấn an cô bé, vừa đi tới cạnh gương, kiểm tra lỗ tai mình.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Chi Chi: Trong thân thể cô ẩn chứa lực lượng tự nhiên. Khi tự nhiên bị phá hoại, cô cũng sẽ chịu cắn trả.
Thì ra là thế!
Tần Ninh xoa đầu. Nếu còn như vậy, chắc cô sẽ chết rất oan ức.
Cô nhìn vào hai thi thể đã hóa zombie một nửa trong nhà, đáy mắt sáng lên. Tần Ninh thuần thục lấy trong không gian ra các loại công cụ, vừa làm vừa nói: "Các người cho tôi mượn nhà, tôi chôn cất giúp các người."
Nói rồi liền rải đất và hạt giống vào trong thân thể zombie, lại lấy nước suối trong không gian tưới lên. Hạt giống vừa nhận được lực lượng, bắt đầu trưởng thành khỏe mạnh.
Hạt giống phát triển, Tần Ninh có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng đang quay về. Tiếng ù ù trong tai cô cũng từ từ biến mất. Bên ngoài nhà, cuồng phong gào thét, nước mưa quét khắp mặt đất Thần Châu. Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, khiến người ta phải bịt tai, không muốn nghe thêm.
Trong radio vang lên tiếng nói đứt quãng: "Sắp tới, mưa axit sẽ càng ngày càng dầy đặc. Hôm nay là đợt mưa axit đầu tiên, phát triển khắp khu vực. Sáng nay đã phát triển hệ thống dự báo mưa axit màu đen... Ngày 21, tháng 8 năm 2x43, bản tin buổi sáng."
Xoẹt xoẹt. Một luồng khói đặc bốc lên từ radio.
Lê Húc đi từ trên lầu xuống, thấy hành động chôn cất của Tần Ninh, có vẻ không thể tưởng tượng nổi. Đúng là một cô gái hiếm thấy. Anh cũng không nói nhiều, chỉ tiến lên, đưa thuốc tới. "Đây là thuốc điều trị vết thương bị mưa axit." Nói ra cũng thật kỳ lạ. Mặc dù mưa axit đã xảy ra cách đó vài năm trong quá trình xả nước thải hạt nhân, và ô nhiễm môi trường do con Giang Nhược Phong gây ra, nhưng Cục bảo vệ môi trường của quốc gia đã bắt đầu kiểm soát gắt gao trong vài năm gần đây. Rất lâu rồi không có mưa axit, gia đình này không những có thuốc trị cảm cúm thông thường, không ngờ còn có cả mơ bôi trị mưa axit và que thử độ PH.
Lê Húc nghiêng người nhìn ra làn mưa ngoài cửa sổ và zombie đang đi lang thang, cảnh tượng nhìn thấy đều thê thảm. Anh rút que thử ra, chấm một chút nước mưa ngoài cửa sổ, thấy giấy thử biến đổi từ màu vàng thành màu đó. Độ PH lúc này chắc khoảng 2 độ, chứng tỏ trận mưa axit này trước mắt là kinh khủng nhất.
Thảo nào lại chết nhiều như vậy. Nhưng anh cũng nhạy cảm nhận ra, dường như mưa axit không ảnh hưởng gì tới zombie cả.
"Uống nước đi, cô bé." Tần Ninh vừa mới chăm sóc tốt vết thương trên người, đưa mắt nhìn về một góc, thấy cô bé kia vẫn đang đứng ngẩn ra ở đó, trái tim mềm hẳn lại, cầm một chén nước tiến tới.
Cô bé không nói lời nào, đưa tay cầm chén nước, vừa định uống thì Lê Húc đã bước nhanh tới, đưa tay hất chén nước rơi xuống mặt đất: "Đừng uống!" Mặt anh mang theo vẻ sốt ruột và oán giận.
"Chẳng lẽ cô ..."
Tần Ninh chẳng muốn nói nhảm với anh, lấy bình nước suối ở phía sau ra, lắc lư với anh ta, nói: "Tôi không phải kẻ ngu."
"Rầm." Cánh cửa nhà bị đập vang. Mùi thối đặc trưng của zombie truyền từ khe hở vào trong nhà. Nhất định tiếng động vừa rồi đã dẫn đám zombie bên ngoài tới nơi này. Tần Ninh vội tắt đèn pin, tiến tới muốn tắt đèn pin của Lê Húc.
Nhưng Lê Húc theo phản xạ có điều kiện lại nghiêng người về phía sau, túm lấy tay Tần Ninh, trong mắt lóe lên sát ý, vẻ lạnh lùng tỏa ra khắp toàn thân. Tần Ninh sửng sốt, lòng bàn chân lại dính nước, thịch một tiếng đã ngã đè lên người Lê Húc. Đèn trong tay anh thuận thế vang ra, lóe lên mấy cái rồi cũng hy sinh anh dũng.
Lông mày Lê Húc nhíu chặt, há miệng ra định thì thì một bàn tay mềm mại đã đặt lên miệng anh. Mùi hương hoa thơm ngát bay vào mũi anh. Trong bóng tối, không thấy rõ vật gì, chỉ có một đôi mắt như hổ phách kia khiến anh không thể rời mắt đi được.
Cô đặt đầu ngón tay lên mép, ra hiệu anh đừng nói. Thấy Lê Húc gật đầu, lúc này cô mới buông tay ra. Zombie càng ngày càng nhiều, có nguy cơ sẽ phá cửa xông vào.
Cô nắm chặt đường đao trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cửa. Bỗng một tiếng hét chói tai từ đâu truyền lại. Zombie bên ngoài phòng quay đầu, chạy về hướng phát ra âm thanh.
"Cứu tôi với." Đó là tiếng hét của một nữ sinh.
Trái tim Lê Húc căng thẳng, nhổm người dậy nói: "Phải cứu người!"
Tần Ninh xoa xoa đầu, liếc mắt coi thường, bật đèn pin lên, nói: "Anh không cứu được đâu." Làm gì có chuyện trái tim thánh mẫu ở đây. Tận thế tới rồi, biết bảo vệ cho bản thân mới là vương đạo. Cô tìm kiếm trong tủ lạnh, nhạc nhiên phát hiện ra trong đó có rất nhiều đồ. Rau tươi thì không có nhiều nhưng đồ khô và đồ tự nấu lại rất sẵn.
Ánh mắt cô đảo qua, không ngờ thấy từng thùng nước suối đóng chai. Còn có cả mỳ ăn liền? Bọn họ định chạy nạn à?
Chẳng lẽ? Không đúng. Đôi vợ chồng ở nhà này trẻ tuổi, chắc là thích sự tiện lợi thôi. Cô không suy nghĩ nhiều nữa, cầm một cái bánh mỳ lên gặm, đảo qua lịch treo tường. Ngày 21, tháng 8 năm 2x34.
Ngày tận thế tới sớm hẳn ba ngày, làm hại cô lạc giữa đường, khổ sở chật vật như vậy.
Lê Húc nắm chặt bàn tay, nhìn người phụ nữ bị zombie cắn xé, trong mắt lộ vẻ bất lực. Anh quay đầu lại, thấy Tần Ninh đang ăn bánh mỳ, cất súng đi, đưa tay ra, giới thiệu. "Lê Húc!"
"Tần Ninh." Cô chẳng thèm ngẩng đầu, nói với cô bé con. "Yên Yên, ăn một chút đi." Cô đưa bánh mỳ tới, nhướn mày nhìn về phía Lê Húc, ý bảo anh ngồi xuống một chút.
"Chị, em không phải tên là Yên Yên. Em tên là Hoan Hỉ. Hoan là trong vui vẻ chào đón thế kỷ mới. Hỉ là vui mừng sung sướиɠ ấy."
"Tên là gì cũng không quan trọng nữa. Hoan Hỉ cũng dễ nghe. Vậy Hoan Hỉ ăn cơm đi."
"Vậy chị tên là gì?"
"Chị là Tần..." Cô nhìn vào đôi mắt Hoan Hỉ, đột nhiên đổi ý, nói: "Em gọi chị là Giao Giao đi."